Nếu túi thơm của nàng ta thật sự làm rơi ở Bạc Liễu Viện, vậy...

Không được, nàng ta bắt buộc phải nghĩ cách!

Nghĩ cách, nghĩ cách, cách gì đây?

Đúng rồi, Trân Nhi!

Vương phi hận Trân Nhi nhất, hiện giờ Trân Nhi lại được sủng ái.

Nếu nàng ta nói chuyện này với Trân Nhi, vậy tương đương vương gia đã biết.

Nếu vương gia biết, làm nhân chứng, vậy mạng của nàng ta sẽ được bảo toàn.

Không chỉ thế, nàng ta đẩy Trân Nhi ra, cho dù sau này Liễu gia và Đức Phi trách tội xuống, vậy cũng chỉ dừng trên đầu Trân Nhi. Bọn họ nhiều nhất chỉ cho rằng nàng ta bị Trân Nhi sai khiến.

Dù sao trong mắt mọi người, các nàng từng có giao tình không tệ.

Nghĩ vậy, Quả Nhi nhanh chóng đưa ra quyết định.

Nhưng thời điểm nàng ta tới Tê Thư Trai Vân Trân ở, lại bị báo người không ở bên trong.

Vương gia không ở vương phủ, Vân Trân cũng không ở đây?

Trong mắt Quả Nhi xẹt qua một tia chán ghét.

Nhưng rất nhanh, nàng ta vẫn kìm nén sự ghen ghét, nhờ nha hoàn Tê Thư Trai giúp mình chuyển vài câu với Vân Trân, cứ nói nàng ta có chuyện quan trọng liên quan tới vương gia muốn nói với Vân Trân, chờ Vân Trân về, nhất định phải tới khách điếm Vân Hinh tìm nàng ta.

Chuyện này vô cùng quan trọng, Quả Nhi lại nhờ nha hoàn kia bảo mật giúp mình.

Nói xong, nàng ta vội vàng rời khỏi vương phủ.

...

Bạc Liễu Viện.

Liễu Trản Anh ngồi ở thượng vị, tay cầm một túi thơm.

Hai bên trái phải là bà tử Liễu gia phái tới.

Giờ phút này, Nhạn Bắc đang đứng dưới bẩm báo tình hình tra được.

"Vương phi, nô tỳ đã phái người điều tra, sợi tơ trên túi thơm này chỉ có một vài nha hoàn trong phủ mới có. Mà túi thơm nhặt được đúng là của tỳ nữ Quả Nhi." Nhạn Bắc nói, "Vừa rồi hạ nhân tới báo, Quả Nhi đã vội vàng rời khỏi vương phủ từ cửa sau."

"Đúng là tiện tỳ Quả Nhi kia! Thứ ăn cây táo rào cây sung!" Bà tử bên cạnh nghe vậy, nghiến răng nghiến lợi, "Vương phi, để lão phụ dẫn theo mấy người đi giáo huấn Quả Nhi kia thay người, tuyệt đối sẽ không dể ả nói bậy bên ngoài một chữ!"

"Đi đi." Liễu Trản Anh nhíu mày nói, "Xử lý sạch sẽ một chút."

"Vâng." Bà tử đáp xong, liền dẫn người lui xuống.

...

"Nghe nói trong viện có trộm? Trản Anh, muội có sao không?"

Bà tử vừa dẫn người đi, đại tẩu Dương Tuệ cùng Chiến Sơn Hà liền tới. Dương Tuệ nhìn Liễu Trản Anh, lo lắng hỏi.

"Đại tẩu tới rồi." Liễu Trản Anh gật đầu, "Phiền Đại tẩu lo lắng, muội không sao. Có điều tên trộm kia đúng là đáng giận, muội trước đây còn tín nhiệm ả như vậy. Nhưng Đại tẩu cũng không cần lo lắng, muội đã phái Chu ma ma đi xử lý."

"Muội không sao thì tốt." Dương Tuệ thở phào.

Bên cạnh, Chiến Sơn Hà nhìn Liễu Trản Anh, không khỏi lo lắng.

...

Vân Trân đưa tiễn huynh đệ Vương gia xong, trở về đã là chuyện của một canh giờ sau.

Triệu Húc đưa nàng tới cổng, đột nhiên có công vụ cần hắn phải xử lý ngay. Dặn dò Vân Trân vài câu, Triệu Húc liền vội vàng rời đi.

Triệu Húc đi rồi, một mình Vân Trân dẫn theo hạ nhân vào vương phủ.

Nàng vừa về Tê Thư Trai, nha hoàn liền tới chuyển lời của Quả Nhi.

Chuyện rất quan trọng?

Vân Trân nghe xong, nhíu mày.

Nàng không biết hiện tại có còn nên tin Quả Nhi hay không.

Nhưng Quả Nhi lại nói chuyện đó có liên quan với Triệu Húc, điều này khiến Vân Trân không thể không coi trọng.

Quả Nhi rõ ràng nắm được nhược điểm của nàng.

Bởi vì nàng ta biết, chỉ cần là chuyện có liên quan tới Triệu Húc, cho dù Vân Trân biết đó là cái bẫy, cũng tình nguyện nhảy xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play