"Ta muốn ở lại..." Vương Kỳ Lân nhướng mày, la lên.

"Lân Nhi." Vương Quân Ngọc kéo nó ra khỏi ghế.

Cho dù Vương Kỳ Lân trưởng thành sớm nhưng cơ thể nó vẫn là hài tử sáu tuổi.

Hài tử sáu tuổi, sức lực sao có thể bằng một người lớn như Vương Quân Ngọc?

Rất nhanh, Vương Kỳ Lân đã bị Vương Quân Ngọc kéo xuống ghế.

Nó tuyệt vọng, đau khổ nhìn sư phụ nhà mình, hi vọng sư phụ luôn yêu thương nó có thể lên tiếng nói giúp nó vài câu.

Nhưng chờ nó ngẩng đầu, thời điểm nhìn sư phụ, lại phát hiện vương gia đáng ghét kia không biết từ khi nào đã chắn trước mặt sư phụ, nhàn nhạt nhìn nó.

"Lân Nhi." Vương Quân Ngọc lắc đầu.

Vương Kỳ Lân phát hiện thế cục đã mất, không thể xoay chuyển đất trời, trong lòng vừa bi phẫn lại vừa lo lắng.

"Sư phụ, ngày mai Lân Nhi lại đến thăm người. Người yên tâm, khẳng định Lân Nhi có thể..." Đưa người về huyện Lương Khê, giúp người thoát khỏi "ma trảo".

Không đợi Vương Kỳ Lân nói hết, Vương Quân Ngọc mỉm cười kéo tay nó, cáo từ với Triệu Húc và Vân Trân, sau đó kéo nó rời đi.

Sư phụ ơi sư phụ, người nhất định phải chờ ta quay lại.

Vương Kỳ Lân không ngừng quay đầu, trên gương mặt non nớt thế mà chen đầy lo lắng và phức tạp không thuộc về độ tuổi của nó.

Vân Trân đứng dưới mái hiên nhìn huynh đệ Vương gia rời đi.

"Nàng muốn đi theo họ sao, Trân Nhi?" Đúng lúc này, Triệu Húc đến phía sau nàng, duỗi tay ôm nàng vào lòng, cằm gác trên đầu nàng, hỏi. Không đợi Vân Trân trả lời, Triệu Húc tự trả lời, "Ta nói nàng biết, nàng hết hi vọng đi. Cho dù nàng muốn đi theo họ, ta cũng sẽ không đồng ý. Không, dù là ai muốn đưa nàng đi, ta đều sẽ không đồng ý."

Đời này, dù sống hay chết, nàng đều phải ở bên cạnh ta.

Vân Trân thở dài trong lòng.

Quan hệ giữa nàng và Triệu Húc có lẽ mãi mãi là bế tắc.

Sau đó, Triệu Húc truy cứu trách nhiệm, tra hỏi Vân Trân làm sao biết huynh đệ Vương gia ở ngoài cổng.

Một khi tra mới biết, thì ra một nha hoàn hầu hạ Vân Trân mua đồ ở ngoài trở về, bắt gặp huynh đệ Vương gia ở cổng, cho nên tin tức mới truyền tới tai Vân Trân.

Triệu Húc nghe xong, tuy không lộ vẻ bất mãn, nhưng chưa đến nửa canh giờ, nha hoàn kia đã bị điều khỏi bên cạnh Vân Trân, tới nơi khác làm việc.

...

Vương Kỳ Lân nói sáng sớm hôm sau tới thăm Vân Trân.

Nhưng ban đêm nó đã tới.

Có điều không phải đi từ cổng lớn, mà dẫn theo một gã sai vặt, trốn Vương Kỳ Lân, lén tới trèo tường.

Chỉ là, Túc Vương phủ là nơi nào?

Đó là nơi bề ngoài nhìn thì thả lỏng, thật ra thủ vệ rất nghiêm ngặt.

Vương Kỳ Lân vừa đạp lên vai gã sai vặt, trèo lên tường, còn chưa nhảy xuống, đã bị thủ vệ phát hiện.

"A!" Vương Kỳ Lân la lên một tiếng, rơi xuống đất.

...

"Ai da, sư phụ, đau quá đau quá... Ai da, sư phụ, cánh tay của Lân Nhi có phải bị gãy rồi không? A a a, đừng, sư phụ, hu hu hu..."

Tê Thư Trai, Triệu Húc lạnh lùng nhìn Vương Kỳ Lân không ngừng khóc lóc kêu gào nhào vào lòng Vân Trân. Nếu không phải niệm tình nó còn nhỏ, nếu nó không phải đồ đệ của Vân Trân, Triệu Húc thật sự muốn trực tiếp xách cổ áo nó, kéo nó cách xa Vân Trân.

Thế gian này sao lại có hài tử có nhiều tâm tư như vậy?

Nếu hài tử của hắn và Trân Nhi sau này cũng thế, khẳng định đã sớm bị hắn lột quần đánh mông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play