"Chuyện này sợ rằng không ổn." Chiến Sơn Hà vuốt cổ tay, lạnh lùng nhìn Triệu Húc, "Vương phi vừa sinh hạ tiểu công tử cho Túc Vương, còn chưa ra cữ, Túc Vương đã sốt ruột nạp thiếp, có phải không coi vương phi, không coi Liễu gia ta trong mắt hay không?"

"Bổn vương không hề không coi Liễu gia trong mắt. Ngược lại, bổn vương rất kính trọng Trấn Bắc Hầu, cũng rất kính trọng Chiến tướng quân anh dũng giết địch trên chiến trường. Có điều, chỉ sợ Chiến tướng quân đã hiểu lầm chỗ nào đó, bổn vương không hề nói muốn nạp thiếp."

"Không nạp thiếp thì làm gì?" Chiến Sơn Hà hỏi.

Liễu Trản Anh cũng nghi hoặc nhìn Triệu Húc.

Triệu Húc nhìn bọn họ, nhàn nhạt nói: "Là bình thê."

"Cái gì? Không được!" Liễu Trản Anh nổi giận, đập bàn một cái, "Liễu Trản Anh ta tuyệt đối không ngồi ăn cùng bàn với nữ nhân khác!"

Chiến Sơn Hà cũng phẫn nộ.

"Vậy sao?" Triệu Húc nhìn Liễu Trản Anh, nghiêm túc nói, "Nếu vương phi thật sự để ý, vậy bổn vương cũng không miễn cưỡng. Nàng ấy chỉ có thể là thê tử của bổn vương, mà vương phi muốn đi con đường nào, tự vương phi có quyết định. Nếu vương phi cảm thấy ủy khuất, hiệp nghị lúc trước vẫn còn hữu dụng."

"Triệu Húc!" Liễu Trản Anh đứng bật dậy, chỉ vào hắn, "Chàng... Chàng sao có thể nhục nhã thiếp như vậy? Uổng công thiếp một lòng thâm tình với chàng!"

"Thế à?" Ánh mắt Triệu Húc trở nên lạnh lẽo, "Nhưng người vi phạm hiệp nghị trước là chính vương phi."

Liễu Trản Anh lảo đảo một cái.

Chiến Sơn Hà vội đứng lên, duỗi tay muốn đỡ Liễu Trản Anh, nhưng lại bị Liễu Trản Anh đẩy ra.

"Chàng muốn thiếp tự động rút lui, cùng nữ nhân kia song túc song phi sao? Thiếp nói chàng biết, tuyệt đối không có khả năng! Thiếp tuyệt đối không cho hai người được như ý nguyện! Chàng chờ, hai người chờ đó!" Dứt lời, Liễu Trản Anh phất tay áo bỏ đi.

Chiến Sơn Hà lạnh lùng liếc nhìn Triệu Húc, cũng định rời đi.

Đúng lúc này, Triệu Húc gọi Chiến Sơn Hà lại: "Chiến tướng quân, Trân Nhi là mạng của bổn vương. Nếu có kẻ muốn lấy mạng của bổn vương, vậy bổn vương sẽ liều mạng với gã, cho dù cá chết lưới rách, lưỡng bại câu thương. Có điều, trước đó trước khi tướng quân đưa ra quyết định bổn vương muốn khuyên ngươi một câu, nên suy nghĩ tới Liễu gia sau lưng ngươi một chút. Con tàu gặp bão táp, Liễu gia còn có thể chịu đựng mấy lần?"

Lời này của Triệu Húc là cảnh cáo, cũng là nhắc nhở.

Chiến Sơn Hà nhíu mày, xoay người rời đi.

Chờ mọi người đều đi hết, Triệu Húc mới thở dài.

Hắn đã từng hứa hẹn với Trân Nhi, sẽ cưới nàng làm vợ.

Hiện giờ, điều hắn có thể làm cũng chỉ có thể.

Bình thê.

Tuy rằng ủy khuất cho nàng.

Nhưng sau khi biết được tin đó, hắn phát hiện bản thân bắt buộc phải cho nàng thân phận, cho hài tử trong bụng nàng, hài tử của bọn họ một danh phận.

Trân Nhi, chuyện ta có thể làm vì nàng tạm thời chỉ có nhiêu đây.

Có một số việc, nàng không thể ra mặt, như vậy, cứ để ta làm kẻ ác đi.

Ta không sợ làm kẻ ác, ta chỉ sợ ta làm kẻ ác rồi, nàng vẫn muốn rời đi.

Nàng sẽ bỏ đi sao?

Không, dù nàng có bỏ đi hay hay không, ta cũng không cho phép nàng rời khỏi ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play