"Vương gia." Nha hoàn thấy Triệu Húc tới, vội hành lễ.

Triệu Húc nhìn Vân Trân nằm trên giường, phất tay, ý bảo nha hoàn lui xuống trước.

Sau khi nha hoàn ra ngoài, Triệu Húc đi đến bên cạnh Vân Trân.

Trên giường, Vân Trân nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt vẫn trắng bệch.

Triệu Húc đứng bên mép giường một lát, liền cởi xiêm y và giày, bò lên giường, nằm xuống cạnh Vân Trân, duỗi tay ôm nàng vào lòng.

Hắn nhìn sườn mặt nàng, một tay nhẹ nhàng đặt trên bụng nàng, cẩn thận che chở như bảo vệ thứ gì đó.

"Đừng hòng rời khỏi ta... Nàng đúng là con hồ ly giảo hoạt nhất thế gian này." Triệu Húc vừa cười, vừa lo lắng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.

...

Sáng sớm Vân Trân tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trong lòng Triệu Húc.

Đầu nàng gối lên cánh tay Triệu Húc, mặt hướng và lồng ngực hắn, mà tay còn lại Triệu Húc đang vòng qua eo ôm nàng.

Vân Trân nhìn chằm chằm cằm Triệu Húc.

Lúc này, Triệu Húc tỉnh lại, nhìn thấy ánh mắt mơ hồ của nàng, không nhịn được mà hôn lên trán nàng một cái.

Mãi đến khi cảm nhận xúc cảm mềm nhẹ kia, Vân Trân mới hoàn toàn tỉnh táo.

Nàng nhớ tối qua, Triệu Húc gầm giọng quát, nhớ tới tranh chấp hôm qua và... Nàng hình như ngất đi. Nhưng chuyện sau khi ngất xỉu ở trong đầu nàng lại hóa thành những đoạn đứt quãng, nhất thời không thể ghép lại.

Nhưng nàng vẫn còn nhớ bản thân không nên tỉnh lại trên giường Triệu Húc, càng không nên nằm trong lòng hắn, thân mật như vậy.

Nghĩ đến đây, nàng muốn ngồi dậy.

Nhưng Triệu Húc lại ôm nàng rất chặt.

Vân Trân đang muốn nói gì đó, kết quả bên ngoài vang lên tiếng của hạ nhân: "Vương gia, tới giờ Thìn rồi, bữa sáng đã chuẩn bị xong, có cần hạ nhân mang nước vào hầu hạ không?"

Lúc trước Triệu Húc đều xuống giường vào giờ Mão.

Nhưng hôm nay vì Vân Trân, tới giờ Thìn rồi, mặt trời đã lên, hắn vẫn không có ý định xuống giường. Hạ nhân canh giữ ở ngoài không rõ tình hình, đánh bạo dò hỏi.

Nghe hạ nhân nói, Triệu Húc giơ tay nhéo mũi Vân Trân, lúc này mới không nỡ mà buông nàng ra, ngồi dậy, lệnh hạ nhân vào hầu hạ.

"..." Vân Trân bị nhéo mũi, hồ đồ.

Nàng thật không hiểu chỉ qua một buổi tối, sao thái độ của Triệu Húc với nàng lại thay đổi nhiều như vậy?

Mà Triệu Húc thoạt nhìn cũng thần thanh khí sảng, tinh thần phấn chấn, giống như có chuyện vui gì đó.

Vân Trân nhíu mày.

Chẳng lẽ trong lúc nàng hôn mê đã xảy ra chuyện gì nàng không biết?

Vân Trân còn đang nghi hoặc, Triệu Húc đột nhiên duỗi tay đè giữa mày nàng lại.

Vân Trân ngẩng đầu nhìn.

"Đừng nhíu mày. Hiện giờ, có ta ở đây."

Cái gì?

Vân Trân kinh ngạc.

Nghi hoặc trong lòng ngày càng lớn, đồng thời không khỏi bất an.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của hạ nhân, Triệu Húc nhận khăn, khom lưng tự mình rửa mặt cho Vân Trân.

"Vương gia, để tự dân nữ làm..." Vân Trân muốn ngăn cản.

Nhưng Triệu Húc lại nhân cơ hội nắm lấy tay nàng, lau từng ngón tay.

"Tính ra quen nhau nhiều năm như vậy, ta còn chưa hầu hạ nàng một lần. Từ hôm nay trở đi, để ta hầu hạ nàng đi." Mặc kệ hạ nhân đứng cạnh giật mình thế nào, Triệu Húc chỉ cong lưng, nhìn thẳng vào Vân Trân, nghiêm túc nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play