Dừng một chút, không màng Chiến Sơn Hà tức giận tới xanh mặt, Vân Trân vỗ tay: "Cao minh, đúng là cao minh! Không hổ là Phiêu Kị đại tướng quân bày mưu lập kế trên chiến trường, không hổ là trợ thủ đắc lực của Trấn Bắc Hầu! Chỉ cần một chiêu như vậy đã..."
"Câm miệng! Ngươi câm miệng cho ta!" Chiến Sơn Hà cuối cùng cũng không nhịn được, thô lỗ ngắt lời Vân Trân. Vì kích động, trường kiếm kề trên cổ Vân Trân xẹt nhẹ qua một đường, "Sự việc căn bản không như ngươi nói! Ngươi chớ có nói bậy! Ta nói rồi, ngươi đừng hòng hoa ngôn xảo ngữ, bằng không ta sẽ lập tức tiễn ngươi lên đường!"
"Tướng quân hà tất kích động, ta nói đây là tính toán trong lòng tướng quân khi nào thế? Sự trong sạch của tướng quân, ta đương nhiên hiểu. Có điều... Ta tin tướng quân không phải tiểu nhân làm việc ả, nhưng người khác chưa chắc đã không nghĩ như vậy đúng không? Ta chỉ là từ chỗ bằng hữu nghe kể về sự tích anh dũng của tướng quân, không đành lòng, có ý tốt muốn nhắc nhở tướng quân mà thôi. Không biết tướng quân đã từng nghe một câu 'ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết' chưa? Tướng quân giết ta rõ ràng là vì Túc vương phi, nhưng những kẻ không biết tình hình, nghĩ Túc vương phi giết ta, đổ mọi tội danh lên đầu Túc vương phi. Rõ ràng Túc vương phi chưa làm gì cả, lại vì tướng quân mà gặp nạn, tướng quân..."
"Ngươi đừng nói nữa!" Dứt lời, Chiến Sơn Hà rút kiếm về. Không đợi Vân Trân thở phào, gã lại nói, "Ngươi nói không sai, ta không thể giết ngươi ở Túc Vương phủ, như vậy sẽ gây phiền phức cho Trản Anh. Nhưng ngươi là tai họa, rồi cũng có một ngày ngươi sẽ hại Trản Anh và hài tử của nàng ấy, ta quyết không cho phép xảy ra việc như vậy.
"Vậy tướng quân hỗ trợ ta xuất phủ, rời khỏi thành Quán Châu đi."
"Cái gì?" Chiến Sơn Hà kinh ngạc, "Ngươi lại muốn làm gì?"
Nữ tử trước mặt tâm tư thâm trầm, phản ứng nhanh nhẹn.
Nếu đổi thời gian, đổi thân phận, có lẽ gã sẽ kính nể sự thông minh của nàng, muốn đưa nàng tới Trấn Bắc quân, giúp Trấn Bắc quân làm việc.
Nhưng hiện tại, bọn họ là kẻ địch.
Vân Trân thấy sát khí trong mắt Chiến Sơn Hà đã không còn, liền hỏi: "Chiến tướng quân muốn giết ta chẳng qua là vì sợ ta ở lại bên cạnh Túc Vương, trở thành mối uy hiếp của vương phi. Một khi đã vậy, không bằng Chiến tướng quân hỗ trợ ta rời khỏi thành Quán Châu."
"Ngươi muốn rời xa Túc Vương?" Chiến Sơn Hà nhíu mày, nghi hoặc hỏi, "Thân phận của ngài ấy, vẻ ngoài của ngài ấy, phẩm hạnh của ngài ấy có biết bao nữ tử ái mộ, được người như vậy để ý, ngươi vì sao phải rời khỏi?"
Ánh mắt Vân Trân trở nên ảm đạm.
Vấn đề của Chiến Sơn Hà, đến cuối cùng nàng vẫn không trả lời.
"Chỉ cần Chiến tướng quân hỗ trợ tiểu nữ tử rời đi, từ nay về sau, cả cuộc đời này tiểu nữ tử tuyệt đối không bước vào Quán Châu nửa bước, không gặp Túc Vương lần nào nữa." Vân Trân nói.
Chiến Sơn Hà nhìn nàng, dường như đang cân nhắc thật giả. Cuối cùng, gã nói: "Ngươi để ta suy xét đã."
...
Chiến Sơn Hà đi trước.
"Khụ khụ khụ khụ..." Vân Trân đã không thể tiếp tục kiên trì, đỡ tường ho khan.
"Cuộc đời này tuyệt đối không bước vào Quán Châu nửa bước, không gặp Túc Vương lần nào nữa..." Đúng lúc này, phía sau nàng bỗng vang lên một giọng nói trầm thấp.
Vân Trân lập tức cứng đờ, đầu ngón tay không chịu khống chế mà bắt đầu run rẩy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT