Ngay cả Vân Hán Quốc Vân Trân còn chưa bước ra.

Nói không chừng trong những bà tử kia có đại phu lợi hại hơn nàng thì sao?

Học thức vô hạn.

Y thuật cũng mãi mãi không có giới hạn.

Nghĩ đến đây, Vân Trân không tiếp tục rối rắm về vấn đề này nữa.

Qua đêm đó, sức khỏe Liễu Trản Anh hao tổn nghiêm trọng, cứ nằm liệt giường không dậy nổi.

Vân Trân vốn định sau khi Liễu Trản Anh sinh con, sẽ chào từ biệt vương phủ.

Nhưng thư xin từ biệt của nàng lại bị vương phủ gạt bỏ.

Không đồng ý cho nàng từ biệt không phải vương phủ, mà là Triệu Húc.

Nguyên nhân chính vì nàng biết rõ điểm này, nên mới càng nôn nóng.

Vương phủ lấy lý do "vương phi không khỏe", giữ nàng ở lại vương phủ.

Nhưng xem bệnh cho Liễu Trản Anh đã có đại phu Triệu Húc và người của Liễu gia mời tới, tuy rằng Vân Trân lấy lý do "chữa bệnh cho vương phi", ở lại vương phủ, nhưng nàng rất ít khi tiếp xúc với Liễu Trản Anh. Có đại phu khác có chỗ nghi hoặc sẽ tới Tê Thư Trai thỉnh giáo nàng, chứ không phải nàng trực tiếp đi bắt mạch cho Liễu Trản Anh.

Hành động này của Triệu Húc càng khiến Vân Trân bất an.

Nàng cứ có cảm giác Triệu Húc đã nhận ra gì đó, có điều, sao lại không tới hỏi nàng?

Vân Trân phát hiện bản thân không ra khỏi thành Quán Châu, ngay cả bước ra Túc Vương phủ cũng có người theo sau. Biết Triệu Húc đã quyết tâm, Vân Trân chỉ đành bất lực tìm tới cửa hàng của Vương gia ở Quán Châu, nhờ người của cửa hàng về huyện Lương Khê báo với Vương phu nhân và Vương Kỳ Lân, nói rằng vương phi không khỏe, nàng còn cần ở lại vương phủ xem bệnh cho vương phi, nhất thời không thể về huyện Lương Khe,e bảo họ không cần lo lắng.

Sau khi nhờ người truyền lời, Vân Trân lại đi dạo một lát rồi trở về Túc Vương phủ.

Về tới Túc Vương phủ, nha hoàn đi theo nàng liền cáo từ.

Thật giống như bị giam lỏng.

Vân Trân thở dài.

Chẳng lẽ thật sự đã bị hắn nhìn ra gì sao?

Va chạm ngày đó...

Bịch.

Trong lúc Vân Trân cúi đầu suy tư, bả vai bị người ta đụng một cái.

"A, xin lỗi, xin lỗi, ngươi không sao chứ?" Bên cạnh truyền tới giọng nữ tử.

"Không sao." Vân Trân xoa bả vai, đỡ mũ có rèm trên đầu.

May mà không rớt.

"A? Là ngươi sao?" Vân Trân vừa đỡ mũ rèm, liền nghe bên cạnh có tiếng nữ tử vui sướng. Nàng quay đầu nhìn, thế mà là Tích Tuyết hôm đó vừa tới Túc Vương phủ gặp ngoài Bạc Liễu Viện của Liễu Trản Anh, "Ta tên Tích Tuyết, ngươi còn nhớ ta không? Sau này ta từ đám hạ nhân mới biết được thì ra ngươi là đại phu vương gia mời tới xem bệnh cho vương phi. Nghe nói y thuật của ngươi rất cao minh, không chỉ trị hết cho vương phi và tiểu công tử, ở huyện Lương Khê cũng rất có danh tiếng."

"Cô nương quá khen."

Ngày ấy ở cửa Bạc Liễu Viện, thời điểm mới gặp Tích Tuyết, Vân Trân đã cảm thấy nữ tử này giống như đã từng quen biết. Nhưng lúc đó nàng nhất thời không nhớ ra, sau này, chờ gỡ mũ có rèm trên đầu xuống, nhìn người trong gương đầu, nàng mới biết Tích Tuyết quen mắt chỗ nào.

Trước kia nàng chưa từng gặp Tích Tuyết.

Sở dĩ nàng cảm thấy Tích Tuyết quen mắt, đó là vì Tích Tuyết trông rất giống nàng.

Sau khi có được kết luận này, nàng lại nhớ tới lai lịch của Tích Tuyết.

Mộ Thanh, Tích Tuyết, Thính Phong cùng Nguyên Hương là bốn mỹ nhân trong cung ban thưởng thời điểm Triệu Húc rời kinh.

Trong cung vì sao lại ban thưởng bốn mỹ nhân, dụng ý trong đó, không cần nghe ai nói, Vân Trân cũng hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play