Thành Quán Châu cách huyện Lương Khê hơn nửa ngày đi đường.

Bởi vì thời điểm Ngô chủ bộ tới huyện Lương Khê đã gần hoàng hôn, cho nên bọn họ muốn tới thành Quán Châu, hoặc là nghỉ ngơi một đêm ở trấn nhỏ giữa đường, sáng mai đi tiếp, hoặc là đi dường suốt đêm.

Có điều Quán Châu nhiều núi rừng.

Ban đêm đi đường thật sự nguy hiểm.

Ngô chủ bộ cũng không muốn mạo hiểm, trước khi trời tối hạ lệnh cho mọi người dừng chân ở một trấn nhỏ.

Thị trấn không lớn, điều kiện khách điếm cũng có hạn.

Dùn là khách điếm tốt nhất trong trấn cũng không vừa mắt Ngô chủ bộ, nhưng hiện tại đã không còn cách nào khác. Vì thế, một mình ông ta độc chiếm căn phòng tốt nhất của khách điếm, tức giận chia căn phòng loại tam đẳng cho Vân Trân.

Phòng khách tam đẳng của khách điếm chỉ tốt hơn phòng chất củi một chút, có giường có chăn, còn những thứ khác... Trong phòng không có rắn trùng chuột kiến đã may mắn lắm rồi.

Vân Trân bị chia cho phòng tam đẳng, cũng không tức giận.

Cơm chiều do chủ quán đưa đến phòng.

Có lẽ Ngô chủ bộ kia còn giận nàng, không muốn cùng nàng ngồi ăn cơm.

Dùng xong bữa, Vân Trân rửa mặt, lên giường.

Giờ phút này, nàng có hơi mất ngủ.

Nàng vốn không ngủ được.

Bởi vì nơi nàng sắp tới, người nàng sắp gặp.

Nàng lo lần gặp mặt sắp tới.

Nàng biết, cho dù đội mũ có rèm, cũng không thể vĩnh viễn không lấy xuống. Một khi nàng tháo xuống, dung mạo bị người ta nhìn thấy, thân phận rất dễ bị bại lộ.

Nơi đó là Túc Vương phủ.

Triệu Húc đến đất phong, khẳng định sẽ dẫn theo một số cung nhân của Càn Nguyên Cung, Đức Phi cũng sẽ sắp xếp nhân thủ.

Ở Túc Vương phủ, người nhận ra nàng không chỉ có mỗi Quả Nhi.

Quả Nhi vì lòng riêng của mình sẽ hỗ trợ giấu giếm thân phận của nàng, nhưng những người khác thì chưa chắc.

Nhưng nàng lại không thể không đi!

Thứ nhất, Triệu Húc là vương gia, nàng là bá tánh.

Triệu Húc lại phái Ngô chủ bộ tới.

Nếu nàng không đi, đó chính là bá tánh đối nghịch với quan viên.

Nàng thì không sao, nhưng sẽ liên lụy tới y quán, liên lụy tới Vương gia.

Thứ hai, hiện tại Liễu Trản Anh là vương phi của Triệu Húc, trong bụng nàng ấy hoài hài tử của Triệu Húc. Nếu thấy chết không cứu, lòng nàng sẽ bất an, sẽ không nhịn được mà trách cứ chính mình, càng không có cách nào đối mặt với Triệu Húc.

Nghĩ đến đây, Vân Trân cười tự giễu.

Ha.

Đúng là châm chọc.

Liễu Trản Anh năm lần bảy lượt muốn hại nàng, nàng lúc này lại vì bảo vệ Liễu Trản Anh và hài tử trong bụng nàng ấy, từ bỏ an bình cuối cùng, chủ động trở về, toàn lực chữa trị cho nàng ấy.

"Ha ha ha... Khụ khụ khụ khụ..." Vân Trân cười vài tiếng, bỗng ho khan.

Nực cười, đúng là nực cười!

Nàng như vậy, nên xếp vào hàng ngũ "mười kẻ ngu dốt nhất của Vân Hán Quốc".

"Khụ khụ khụ... Khụ khụ khụ khụ..."

Tiếng ho khan đứt quãng từ trong phòng truyền ra.

...

Hôm sau, trời còn chưa sáng, bọn họ đã xuất phát, khởi hành tới thành Quán Châu.

Đã trì hoãn một ngày, Ngô chủ bộ không dám tiếp tục chậm trễ, hạ lệnh đoàn xe đi với tốc độ nhanh nhất. Vân Trân ngồi trong xe, bị xóc vô cùng khó chịu, nhưng không hề kêu Ngô chủ bộ chậm lại.

Như một cách tự ngược.

Nếu cứ như vậy mà ngất xỉu, có lẽ sẽ không cần đối mặt với chuyện tiếp theo.

Nhưng khoảnh khắc cuối cùng, nàng lại uống cường tâm đan, một loại thuốc có thể bảo vệ tâm mạch.

Thời điểm bọn họ đến thành Quán Châu đã là sau giờ Ngọ.

Xe ngựa đi trong thành một lát rồi dừng lại.

Vân Trân đôi mũ có rèm che, ôm hòm thuốc xuống xe ngựa. Nàng ngẩng đầu, liền nhìn thấy tòa nhà khí thế ngời ngợi xuất hiện trước mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play