Người tới tên Vương Sướng Cẩm, là chắt trai của Tam thúc công.

Lần trước Vân Trân cứu Tam thúc công, thời điểm Đại bá Vương gia mang lễ vật tới cửa cảm tạ, Vương Sướng Cẩm cũng đi theo. Khi đó mọi người đều rất biết ơn Vân Trân đã cứu Tam thúc công, không hề có suy nghĩ nào khác.

Nhưng sau này, Vân Trân bắt đầu tới y quán của Vương gia, dần dần có danh tiếng "thần y".

Đối với vị "thần y" trẻ tuổi này, mọi người ngày càng tò mò.

Tò mò nàng từ đâu tới? Sư phụ là ai? Sao có thể học được bản lĩnh diệu thủ hồi xuân như vậy?

Vì có vết xe đổ, Vân Trân dặn dò đừng nói chuyện nàng là đệ tử của Độc Thủ Y Tiên với bên ngoài, cho nên không ai biết sư phụ của nàng là ai.

Nguyên nhân chính là vì như vậy, mọi người càng hiếu kỳ về vị Vân đại phu này, luôn cảm thấy nàng tràn ngập bí mật, hơn nữa lại có dung mạo xinh đẹp.

Rồi sau đó, Vương phu nhân và chị em dâu nói chuyện phiếm, trong lúc vô tình hỏi xem Vân Trân có hôn phối chưa.

Lần đó trở về, Vương phu nhân như được người ta đả thông kinh mạch, lại bắt đầu tích cực thu xếp hôn sự cho Vân Trân.

Vương gia vốn dĩ người đông, thanh niên tài tuấn không ít. Mà trong số người đồng lứa, thích hợp và được mắt Vương phu nhân nhất chính là chắt trai của Tam thúc công Vương Sướng Cẩm.

Hơn nữa, trước đây Vân Trân đã cứu Tam thúc công, một phòng bọn họ vô cùng thích Vân Trân. Nãi nãi của Vương Sướng Cẩm cũng chính là thê tử của Vương đại bá đã từng hỏi thăm hôn sự của Vân Trân với Vương phu nhân.

Khi đó Vương phu nhân đang bận, không nghĩ tới.

Bây giờ, sau khi "kinh mạch được đả thông", bà đương nhiên cùng nhịp với Đại bá nương kia.

Hai người tính toán, tạo đủ loại "vô tình gặp mặt" giữa Vân Trân và Vương Sướng Cẩm.

Vân Trân bất lực, từng nói thẳng với Vương phu nhân, nhưng Vương phu nhân lại nói nữ tử sớm muộn cũng sẽ thành thân, Vương Sướng Cẩm do Vương phu nhân nhìn từ bé đến lớn, không hề kém Quân Ngọc nhà bà.

Phụ nhân như Vương phu nhân, một khi ngang ngược thì chắc chắn không nói đạo lý.

Vân Trân từ chối hai lần, hết cách, chỉ đành trốn tránh.

Không ngờ "trốn được mười một cũng không tránh khỏi mười lăm", Vương phu nhân thế mà lại dàn xếp chuyện này ở linh tuyền.

Giờ phút này, nhìn Vương Sướng Cẩm nghênh đón mình ở chân núi, trong lòng Vân Trân thầm ai oán.

"Vương công tử." Vân Trân hành lễ.

"Vân... Vân đại phu." Vương Sướng Cẩm nhìn nàng, căng thẳng đáp lễ.

A...

Vị Vương công tử này cái gì cũng tốt, chỉ là quá hay xấu hổ.

Cho nên đây cũng chính là lý do Vân Trân không biết mở lời với hắn thế nào.

Nàng sợ mình nói quá thẳng thắn, đối phương sẽ khóc mất.

"Vân đại phu, ta... Ta ở bên kia đã chuẩn bị cáng trúc cho người, mời... Mời qua đó..." Còn chưa nói xong, lỗ tai Vương Sướng Cẩm đã đỏ bừng.

Cáng trúc?

Vân Trân quay đầu, mấy tráng hán bên cạnh lập tức đi tới, vấn an nàng.

Cáng trúc dùng hai gậy trúc buộc chặt thành càng, giữa càng có một chiếc ghế tựa. Khách ngồi ở giữa, được hai tráng hán trước sau nâng lên núi.

Nó thường xuất hiện ở đường núi xe ngựa khó đi.

Thấy Vân Trân đánh giá cáng trúc, gã sai vặt Vương Sướng Cẩm dẫn theo không thể chịu đựng công tử nhà mình quá thẹn thùng, vội tranh công với Vân Trân: "Vân đại phu, công tử nhà ta nghe nói gần đây Vân đại phu không được khỏe, đường núi khó đi, cho nên đặc biệt sắp xếp vài người chuẩn bị cáng trúc này. Vân đại phu đừng lo, tráng hán nâng cán trúc đều là người trong núi phụ trách mời khách đến Vân Hạc sơn trang, đường nơi này bọn họ vô cùng quen thuộc, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play