Quen biết đã lâu, người Vương gia rất ít hỏi chuyện của Vân Trân.

Bản thân Vân Trân cũng rất ít nhắc tới chuyện của mình.

Sau khi nhận Lân Nhi làm đồ đệ, nàng mới nói với bọn họ nàng là đồ đệ của cốc chủ Dược Vương Cốc, Độc Thủ Y Tiên Tôn Hoài Cảnh.

Sau khi Vương phu nhân biết Độc Thủ Y Tiên, cũng phái người hỏi thăm, biết được trên giang hồ quả thật có nhân vật như vậy, hơn nữa y thuật còn đặc biệt cao minh.

Nếu Vân Trân là đồ đệ của Độc Thủ Y Tiên, vậy có thể giải thích vì sao nàng giải được độc Cung ma hạ trên người Lân Nhi.

Chỉ là, nhân vật lợi hại như vậy sao lại rơi tới nước đường này?

Cho tới lúc này, Vương phu nhân vẫn còn nhớ cảnh tượng lần đầu gặp Vân Trân.

Tuy rằng ngoài mặt Vân Trân không hề kiêu ngạo hay siểm nịnh, đối với sự điêu ngoa của bà cũng không chút sợ hãi, nhưng sắc mặt yếu ớt cùng ánh mắt u sầu của nàng vẫn không thể gạt được người Vương gia, đặc biệt là Vương phu nhân.

Trong lúc Vân Trân ở lại trị liệu cho Lân Nhi, Vương phu nhân từng đặc biệt đi tìm quản sự đội thương nhân, hỏi quá trình quen biết Vân Trân. . ngôn tình hài

Quản sự trả lời đúng sự thật, kể chuyện gặp Vân Trân ở quán trà cùng chuyện cứu gã trên thuyền với Vương phu nhân và Vương lão gia.

Quản sự đội ngũ gặp Vân Trân ở gần kinh thành.

Phu thê Vương gia thấy cách nói chuyện của Vân Trân bất phàm, gặp nguy hiểm cũng không sợ, thật sự không giống người thường, cho nên suy đoán nàng có lẽ xuất thân danh môn, sau đó gia môn gặp biến cố, mới lưu lạc tới đây.

Chỉ là Vân Trân không kể, bọn họ cũng không tiện hỏi.

Sau đó, Vương phu nhân và Vân Trân ở chung, thật sự coi nàng là người một nhà, dần dần cũng vứt bỏ tâm tư khi trước đi.

Không ngờ hôm nay, Vân Trân lại thừa nhận bản thân quen biết vị vương gia quyền cao chức trọng, nhi tử của hoàng đế!

Lại nhìn Vân Trân hôm nay khác thường, cố gắng tránh mặt.

Vương phu nhân suy đoán, giữa bọn họ có phải có thù oán không?

Vân Trân nghe Vương phu nhân hỏi, sắc mặt cứng đờ.

"Không thể nói là thù, chẳng qua có chút ân oán mà thôi." Vân Trân lắc đầu.

Ba người Vương gia thấy Vân Trân không muốn nói, cũng không hỏi nữa.

"Vân đại phu cứ yên tâm, người là ân nhân của Lân Nhi, hiện tại còn là sư phụ của Lân Nhi, dù người và vương gia có ân oán gì, Vương gia chúng ta đều sẽ đứng về phía người!" Vương phu nhân nói.

"Đúng vậy, sư phụ! Mọi người khẳng định sẽ đứng về phía người! Người đứng sợ!" Vương Kỳ Lân nhảy xuống ghế, chạy tới ôm cánh tay Vân Trân, ngửa đầu nói.

Vương Quân Ngọc cũng mang vẻ mặt kiên định nhìn nàng.

Vân Trân thấy thế, thật sự cảm động.

Triệu Húc hiện giờ là vương gia, có bao nhiêu người thân phận kém xa vẫn lựa chọn đứng về phía nàng như vậy?

Tình nghĩa Vương gia dành cho nàng tất nhiên là thật.

"Đa tạ." Vân Trân cúi đầu, nói, "Mọi người không cần quá lo lắng. Ta nghĩ qua chuyện hôm nay, vị vương gia kia sẽ không còn chú ý tới ta."

...

Vân Trân tiễn mẫu tử Vương gia đi.

Nàng đứng trước bàn, ngơ ngác nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.

Hôm ấy cứu Liễu Trản Anh, chính vì tránh gặp phiền phức, nàng mới cố ý giao chuyện tiếp theo cho một vị đại phu khác.

Chỉ là khi đó, nàng không có tinh thần, thế mà quên nhắc nhở người Vương gia một tiếng.

Mà hôm nay, thời điểm nàng ở hành lang nhìn Vương Kỳ Lân và nha hoàn rời đi, trong lòng luôn thấp thỏm bất an, luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Về phòng, cảm giác bất an này càng mãnh liệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play