Dù sao trong mắt bọn họ, sự tồn tại của nàng đối với Liễu Trản Anh, thậm chí đối với Triệu Húc đều là nỗi uy hiếp!

Vừa lúc nàng cũng có một số việc muốn hỏi Quả Nhi.

"Trân... Trân Nhi? Ta thật sự không ngờ mình còn có thể gặp lại ngươi... Ta thật sự rất vui, ta..." Quả Nhi đi đến trước mặt Vân Trân, miễn cưỡng nói.

"Được rồi, mấy lời khách sáo này chúng ta đừng nói nữa." Vân Trân giơ tay, ngắt lời Quả Nhi "ôn chuyện".

Tuy nàng bị bệnh, nhưng không hề hồ đồ, hồ đồ đến mức quên rằng ngày đó ở trong chùa Kỳ Sơn, sắc mặt Quả Nhi khi đi cùng Bích Diên tới ép nàng uống thuốc độc!

Tình ý trước kia thế nào, Vân Trân không muốn tiếp tục rối rắm.

Lòng người dễ đổi.

Quả Nhi hiện giờ sớm đã không còn là Quả Nhi trước kia.

Nàng sao phải vì tình nghĩa với "Quả Nhi của ngày xưa" mà đối đãi với Quả Nhi của hiện tại?

Có lẽ do bệnh lâu ngày, có lẽ do biết thời gian của mình không còn nhiều, cho nên rất nhiều chuyện Vân Trân đã không muốn cưỡng cầu như trước.

Hiện tại Quả Nhi đối với nàng chẳng qua là một kẻ đã từng hỏi nàng mà thôi.

"Khụ khụ... Ngươi tìm ta làm gì?" Vân Trân dựa vào mặt bàn, ngẩng đầu nhìn nàng ta.

"Ta..." Quả Nhi bị nàng nhìn, biết rõ nàng đang rất yếu, nhưng da đầu vẫn không nhịn được mà tê dại. Nàng nắm chặt tay áo, nổi giận, "Ta hi vọng ngươi đừng tới Tây Sương Viện, cũng đừng để vương phi và Nhạn Bắc biết thân phận của ngươi! Trong khoảng thời gian vương phi dưỡng thương ở Vương gia, ngươi tốt nhất nên ở đây, đừng đi loạn. Nếu không..."

"Nếu không thì sao?" Vân Trân híp mắt.

Quả Nhi bĩu môi, cố gắng lớn tiếng giống như cho bản thân thêm can đảm: "Vương gia rất nhanh sẽ nhận được tin, tới Vương gia đón vương phi tới Quán Châu. Ta nghĩ, ngươi cũng không muốn ở đây đụng mặt vương gia. Thái độ Đức Phi nương nương đối với ngươi, ngươi cũng thấy rồi. Chuyện trước đây, may cho ngươi biết khó mà lui, bản thân ngươi đi rồi, nếu không chờ Đức Phi nương nương lại ra tay, ngươi chắc chắn không còn mạng sống tới bây giờ. Ta..."

"Vậy ngươi cảm thấy ta bây giờ nên làm gì?" Thình lình một cây chủy thủ kề trên cổ Quả Nhi, Vân Trân mặt không cảm xúc hỏi.

"Ngươi... Ngươi làm gì đấy? Ngươi, ngươi, ta là... Ta hiện giờ là người của Đức Phi nương nương..." Quả Nhi bị dọa tới choáng váng, nói lắp.

Nàng ta hoàn toàn không ngờ Vân Trân sẽ rút đao với mình!

Trong ấn tượng của nàng ta, Vân Trân là người dù có tức giận cũng sẽ nhịn. Huống chi, nàng ta là người của Đức Phi nương nương, Đức Phi nương nương là mẫu phi của Túc Vương điện hạ, Vân Trân tuyệt đối không dám làm gì nàng ta!

"Thì sao hả?" Vân Trân cầm chủy thủ đi một vòng trên cổ Quả Nhi.

Quả Nhi sợ tới múc lập tức ngậm miệng, cả người run lên bần bật.

Nàng ta cuối cùng cũng phát hiện Vân Trân hiện tại đã không còn là Trân Nhi của trước kia.

Nàng thật sự có thể giết nàng ta.

"Ngươi... Ngươi... Đừng xúc động, ta nói sai rồi... Trân Nhi, cầu xin ngươi, tha cho ta đi, ta thật sự sai rồi... Ta không nên nói như vậy... Ta chỉ là quá sốt ruột, cũng quá lo cho ngươi..."

"Câm miệng!" Vân Trân lạnh lùng ngắt lời, "Ta không muốn nghe những lời dối trá của ngươi nữa. Ta chỉ muốn nói ngươi biết, đừng tưởng tâm tư mọi người đều dơ bẩn như ngươi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play