"Chuẩn bị bút mực, chuẩn bị nước ấm, chuẩn bị băng vải." Vân Trân vừa bắt mạch vừa nói.

Người phía sau sửng sốt, mãi đến khi nghe Vương phu nhân chỉ huy, mới lập tức làm việc.

Rất nhanh, bút mực đã chuẩn bị đầy đủ.

Vân Trân đến trước bàn, viết ra dược liệu cần dùng để giải độc.

Viết xong, nàng giao cho Vương phu nhân, Vương phu nhân lại giao cho Lãnh quản gia canh giữ ngoài cửa, bảo gã lập tức phái người đi làm.

Bởi vì Vương gia có hiệu thuốc của riêng mình, cho nên thứ Vân Trân cần rất nhanh đã chuẩn bị đủ.

Vân Trân suốt đêm châm cứu cho Liễu Trản Anh, suốt đêm phối thuốc, nấu thuốc...

Khi trời gần sáng, độc trên người Liễu Trản Anh cuối cùng cũng được bài xuất ra, thai nhi trong bụng nàng ấy cũng được bảo vệ. Chỉ là Vân Trân bận rộn một đêm trước giường lại đổ bệnh.

Dặn dò xong mọi việc, Vân Trân liền hôn mê.

Nàng nằm trên giường gần một ngày, đến chạng vạng hôm nay mới tỉnh dậy.

Thời điểm tỉnh lại, đầu còn nặng nề.

Nàng nhìn Vương Kỳ Lân ngồi trước bàn trong phòng mình, không biết đang làm gì.

"Khụ khụ..." Nàng ôm ngực, ngồi dậy.

Vương Kỳ Lân nghe âm thanh, vội quay đầu nhìn nàng.

Thấy nàng đã tỉnh, Vương Kỳ Lân vui mừng.

Nó chạy về phía nàng, nhưng mới chạy được một bước, lại như nhớ tới điều gì đó, hai tay ôm vai, cố làm vẻ nghiêm túc.

"Khụ khụ... Ngươi... Sao ngươi lại ở đây?" Vân Trân hỏi.

Vương Kỳ Lân không đáp.

"Khụ khụ... Sao vậy?" Nói xong, nàng lại ho khan vài tiếng.

Cuối cùng, vẫn là Vương Kỳ Lân không nhịn được, chạy tới trước mặt Vân Trân, đưa đồ trong tay cho nàng xem.

"Vân Trân Nhi, tỷ dạy ta cứu người đi!" Vương Kỳ Lân nói.

Nghe Vương Kỳ Lân nói xong, Vân Trân mới chú ý thứ nó nắm trong tay là gì.

Đó là một quyển sách.

Là cuốn y thư năm đó thời điểm còn ở Nam Hoang, sau khi sư phụ Độc Thủ Y Tiên chính thức nhận làm đồ đệ, cho nàng. Bên trong ghi lại phương thuốc giải độc của Dược Vương Cốc cùng những tâm đắc trong bao năm hành y của sư phụ.

Không ngờ thế mà bị Vương Kỳ Lân nhân lúc nàng hôn mê lấy ra từ hành lý.

"Cái gì?" Vân Trân ngây ra một lúc, "Khụ khụ khụ... Ngươi muốn học y? Sao ngươi lại muốn học y?"

Nàng thở hổn hển nhìn Vương Kỳ Lân.

Vương Kỳ Lân nắm chặt y thư trong tay, kiên định nói: "Đương nhiên là giống như tỷ, trị bệnh cứu ngươi! Nếu ta biết y thuật thì có thể chữa khỏi bệnh của tỷ, cũng có thể giúp tỷ trị bệnh cứu người. Như vậy, tỷ không cần phải như sáng nay, vì cứu người mà bản thân đổ bệnh. Cho nên, Vân Trân Nhi, dạy ta y thuật, để ta giống như tỷ, trị bệnh cứu người đi!"

Những lời này của Vương Kỳ Lân đặc biệt đứng đắn.

Đứng đắn này không phải bộ dáng ra vẻ đứng đắn trước kia, mà nó đang nghiêm túc nói chuyện với Vân Trân.

Vân Trân không khỏi sửng sốt.

"Vân Trân Nhi." Vương Kỳ Lân thấy nàng không đáp, liền muốn kéo tay nàng.

"Khụ khụ khụ, học y không phải trò đùa... Ngươi để ta suy xét lại... Khụ khụ..." Ánh mắt Vân Trân trở nên âm trầm.

"Được được được! Vậy tỷ suy xét đi!" Vương Kỳ Lân nghe nàng nói thế, hoan thiên hỉ địa, vô cùng cao hứng.

Thật giống như Vân Trân đã đồng ý với nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play