"A, đây không phải Lân Nhi tiểu thiếu gia sao? Ngài về rồi à?" Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên có một nữ tử trang điểm quyến rũ đi tới.

Ả mặc một bộ hồng y, mặt mày mang nét phong tư yêu mị, khó giấu sự phong trần.

Ả cầm một cái quạt tròn, dẫn theo quạt trong đứng đó cười khanh khách nhìn Vương Kỳ Lân.

Thoạt nhìn Vương Kỳ Lân không thích ả.

Vương Kỳ Lân trừng mắt nhìn ả một cái, liền muốn kéo Vân Trân rời đi.

"A, chờ đã, tiểu thiếu gia ngài đi đâu vậy? Nói chuyện với ta đi?" Ả muốn ngăn cản Vương Kỳ Lân.

"Phi!" Vương Kỳ Lân gạt tay ra, "Ca kỹ thanh lâu, đừng nói chuyện với bổn thiếu gia, miễn cho ô uế lỗ tai của bổn thiếu gia!"

Dứt lời, Vương Kỳ Lân lập tức kéo Vân Trân đi.

Nữ tử hồng y đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng Vương Kỳ Lân, thiếu chút xé nát quạt tròn trong tay.

...

Vân Trân bị Vương Kỳ Lân kéo đi về phía trước.

"Vân Trân Nhi, bổn thiếu gian nói tỷ biết, sau này cách xa nữ nhân kia một chút! Đừng trông ả dung mạo xinh đẹp, tâm địa lại rất độc ác!" Đi được vài bước, Vương Kỳ Lân dừng lại, dặn dò Vân Trân.

Thì ra người nọ là di nương Vương lão gia sủng ái nhất, Tú Xuân di nương.

Một năm trước, vào đại thọ của Vương lão gia, có bằng hữu cùng làm ăn tặng cho ông ấy.

Vì xuất thân thanh lâu, lại có bản lĩnh trên giường, cho nên Vương lão gia rất yêu thương ả.

Thậm chí có lần Vương lão gia vì nữ nhân kia mà mắng Vương Kỳ Lân.

Từ đó, Vương Kỳ Lân liền ghi hận.

Mẫu thân nó Vương phu nhân cũng coi Tú Xuân di nương là cái đinh trong mắt.

"Ừ, ta biết rồi." Vân Trân gật đầu, không quá để chuyện này trong lòng.

Dù sao nàng cũng không ở Vương trạch lâu.

Bởi vì vừa rồi Vương Kỳ Lân đi loạn, bọn họ cứ thế mà tới Tây Sương Viện.

"Nơi này là Tây Sương Viện." Vương Kỳ Lân giới thiệu, "Tây Sương Viện là chỗ dành cho khách. Chỗ chúng ta đang đứng là cửa sau Tây Sương Viện. Ngày thường ở đây rất ít khách khứa ở, phụ thân và mẫu thân cũng rất ít khi tới đây, bên này..."

Đang giới thiệu với Vân Trân, Vương Kỳ Lân đột nhiên dừng lại.

Vân Trân nhìn theo tầm mắt nó, lập tức hiểu ra nguyên nhân bên trong.

Bởi vì Vương Kỳ Lân vừa nói nơi này hẻo lánh, Vương phu nhân và Vương lão gia rất ít khi tới đây, nhưng lúc này, bọn họ lại thấy Vương phu nhân và quản gia đi ngang qua hành lang phía trước, hơn nữa trông có vẻ vội vã.

"Đi, đi xem."

Không đợi Vân Trân cự tuyệt, Vương Kỳ Lân đã kéo tay nàng lén đi theo.

Có điều, bọn họ chưa đi được xa đã bị hạ nhân phát hiện, ngăn cản.

"Tiểu thiếu gia, sao ngài lại ở đây?" Hạ nhân nói, "Nơi này hoang vắng như vậy, ngài mau về đi."

"Không!" Vương Kỳ Lân lắc đầu, "Ngươi tránh ra, ta muốn vào trong!"

"Tiểu thiếu gia, ngài tới đây làm gì? Ở đây chẳng có gì cả!"

"Ngươi nói dối, ta vừa mới thấy mẫu thân và quản gia tới đây!"

"Phu nhân và Lãnh quản gia?" Hạ nhân kinh ngạc, "Đến đây lúc này sao? Không lẽ tiểu thiếu gia nhìn lầm? Tiểu nhân vẫn luôn làm việc ở đây, chưa từng nhìn thấy bọn họ."

"Ngươi..." Vương Kỳ Lân còn muốn cãi lại.

Ngay lúc này, Vân Trân duỗi tay cản nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play