Vương Kỳ Lân mất tích.

Khi ấy Vân Trân vừa uống thuốc xong, nghe bên ngoài hỗn loạn.

Nàng ngây ra một lúc, vội lau mồ hôi trên trán, mang giày vào, đến bên cạnh cửa, mở cửa. Vừa lúc có nha hoàn đi ngang, Vân Trân gọi nàng ấy lại.

"Vân đại phu, người còn chưa biết sao, tiểu thiếu gia nhà ta mất tích rồi!" Nha hoàn nói.

"Cái gì?" Vân Trân khiếp sợ.

Đang êm đẹp, sao lại mất tích?

"Ta cũng không biết chuyện thế nào, lão gia và phu nhân đang dẫn người tìm trong phủ."

"Ta cũng đi xem." Nói rồi, Vân Trân liền đi theo nha hoàn tới phòng của Vương Kỳ Lân.

Thời điểm Vương Kỳ Lân còn chưa tỉnh, để tiện chiếu cố Vương Kỳ Lân, nàng ở ngay cách vách, sau này Vương Kỳ Lân tỉnh lại, Vân Trân mới dọn ra viện bên cạnh.

Vì thế, Vương Kỳ Lân còn khóc lóc.

Chờ Vân Trân tới viện của Vương Kỳ Lân, phát hiện trong viện có không ít người.

"Lân Nhi, Lân Nhi của ta... Con rốt cuộc đi đâu vậy..." Trước đám người, Vương phu nhân khóc lóc thương tâm.

Vương phu nhân đứng cạnh vừa trấn an Vương phu nhân, vừa chỉ huy hạ nhân tìm kiếm.

"Phụ thân, mẫu thân." Lúc này, Vương Quân Ngọc dẫn người tới, "Con mới tìm khắp phủ, đều không thấy tung tích của Lân Nhi. Con nghĩ đệ ấy chắc là đã rời khỏi Vương phủ, con đang định dẫn người đi tìm."

"Mau đi, mau đi! Quân Ngọc, con nhất định phải tìm Lân Nhi về." Vương phu nhân nức nở.

Vương lão gia cũng mang đầy kỳ vọng nhìn hắn.

Nếu không phải cần chiếu cố Vương phu nhân, Vương lão gia hận không thể tự mình đi tìm.

"Phụ thân, mẫu thân yên tâm, con nhất định sẽ tìm Lân Nhi về."' Vương Quân Ngọc nói xong, liền muốn dẫn người rời đi.

"Vương thiếu gia." Ngay lúc này, Vân Trân gọi hắn lại, tới trước mặt hắn, "Ta đi với ngài."

Vương Kỳ Lân mất tích, có một nửa nguyên nhân là do nàng, không tìm được Vương Kỳ Lân về, nàng thật sự không thể yên tâm.

Vương Quân Ngọc nhìn nàng, gật đầu: "Vậy làm phiền Vân đại phu."

Vương Kỳ Lân mất tích, e rằng có liên quan tới việc Vân Trân không theo họ tới Bắc địa. Nó từ nhỏ đã thông minh cổ quái, tâm tư có đôi khi còn khó hiểu hơn người lớn, nói không giờ phút này đang trốn ở đâu đó, chờ họ thỏa thuận trước cũng không biết chừng!

Nếu có Vân Trân đi theo, thật sự dễ giải quyết hơn nhiều.

Vì thế, Vương Quân Ngọc và Vân Trân cùng dẫn hạ nhân ra ngoài tìm người.

"Thiếu gia, Lân Nhi thiếu gia!"

"Tiểu thiếu gia! Tiểu thiếu gia, ngài chạy đi đâu rồi?"

"Thiếu gia, thiếu gia mau trả lời chúng ta đi! Thiếu gia..."

Trong đêm tối, một nhóm người cầm đuốc vào rừng tìm người.

Trước đó có người nói với họ thấy một tiểu hài tử cùng một phụ nhân đi về phía cánh rừng này.

Phụ nhân kia mặc hắc y, hơi cúi đầu, buổi tối không thể nhìn rõ bộ dáng.

Vân Trân và Vương Quân Ngọc nghe xong, lập tức cảm thấy bất an, vội dẫn người chạy ra khỏi huyện thành tới cánh rừng này.

"Thiếu gia, tiểu thiếu gia, ngài ở đâu?"

"Lân Nhi thiếu gia, Lân Nhi thiếu gia..."

Mọi người sốt ruột tìm kiếm.

"A! Phía trước có ánh lửa!"

Đột nhiên có người chỉ về một hướng, nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play