Vân Trân giật mình.

"Khụ khụ khụ..." Nàng che miệng ho khan.

"Cô nương?" Cung nữ thấy vậy, vội chạy đi lấy áo choàng khoác lên vai Vân Trân.

"Không sao." Vân Trân cố nén yết hầu khó chịu, đè tay cung nữ lại, mệt mỏi nói, "Xuất phát thôi."

...

Trong lúc người trong cung đang chuẩn bị cho đại lễ sách phong Tứ hoàng tử Triệu Hi, một chiếc kiệu nhỏ lặng lẽ đưa Vân Trân rời khỏi tường cung cao vời vợi.

Kiệu nhỏ đó sau khi xuất cung, tránh đám người, rẽ vào ngõ nhỏ.

Lúc này, trong ngõ nhỏ đã có một chiếc xe ngựa đợi sẵn.

Vân Trân cầm tay nải, đầu đội mũ rèm ra khỏi kiệu, được cung nữ nâng lên chiếc xe ngựa kia. Nàng vừa chui vào, liền phát hiện bên trong đã có người.

"Tử Thị?" Vân Trân kinh ngạc nhìn người ngồi bên trong.

"Ừ, là ta." Tử Thị gật đầu, duỗi tay đỡ nàng vào trong, chờ Vân Trân ngồi xuống, Tử Thị mới giải thích, "Ta cầu xin bệ hạ, bệ hạ cho phép ta tiễn ngươi đoạn đường cuối cùng."

Khi nói chuyện, xe ngựa đã lăn bánh.

Xe ngựa chậm rãi chạy ra khỏi ngõ nhỏ, hướng về phía cổng thành.

Bên ngoài âm ĩ tiếng người.

Trong xe lại vô cùng an tĩnh.

Tử Thị nói xong, hai người liền rơi vào trầm mặc.

Mãi đến khi gần tới cổng thành, Tử Thị nắm lấy tay Vân Trân, lần nữa lên tiếng: "Ngươi... Thật sự muốn rời đi như vậy sao? Ngay cả gặp mặt lần cuối cùng không gặp sao?"

Vân Trân nhìn Tử Thị, ánh mắt như đang cười, như đang trấn an nàng ấy, lại như hoảng hốt, mê mang.

Cuối cùng, nàng lắc đầu.

"Sự thật đã chứng minh ta ở lại bên cạnh chàng, chỉ sẽ hại chàng. Đời này của bọn ta..." Vân Trân trầm giọng, "Rốt cuộc vẫn không có duyên phận."

Không có duyên phận!

Nếu tình yêu của hai người cần vứt bỏ nhiều thứ như vậy, cần đeo trên lưng nhiều gánh nặng như thế, vậy không bằng tách ra ngay từ đầu.

Năm tháng tĩnh lặng, mọi người đều khỏe mạnh.

Chứ không như bây giờ...

Trong tình yêu, bọn họ như hai con nhím mọc đầy gai.

Tới gần nhau, chỉ có tổn thương lẫn nhau.

Nếu...

Nàng có thể sớm hiểu đạo lý này thì tốt rồi.

Sẽ không phải gánh chịu vết thương chồng chất.

"Khụ khụ..." Đột nhiên Vân Trân ôm ngực, ho khan.

"Vân Trân? Vân Trân!" Tử Thị kinh hoảng đỡ lấy nàng, "Dừng xe, dừng xe!"

"Khụ... Không... Không cần... Khụ khụ..." Vân Trân giơ tay cản nàng ấy lại, "Không cần, không sao... Khụ khụ..."

Lúc này, người đánh xe bên ngoài thấp giọng dò hỏi.

"Tiếp tục lên đường đi." Tử Thị cau mày, cúi đầu nhìn Vân Trân tựa vào vai mình, phân phó.

Xe ngựa lần nữa lăn bánh.

Vân Trân nhìn ra ngoài cửa sổ, càng gần tới tường thành, mê mang trong ánh mắt dần biến mất, cuối cùng trở nên lạnh lẽo như băng.

"Thật ra như vậy cũng tốt... Khụ khụ..." Còn chưa nói xong, nàng lại ho.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play