Triệu Húc quỳ xuống.

"Con biết lỗi chưa?" Đức Phi lạnh lùng ngồi trước mặt hắn, hỏi.

"Nhi thần không biết, xin mẫu phi nói rõ." Triệu Húc trả lời.

"Không biết? Con đang giả hồ đồ với bổn cung hả?"

Triệu Húc không đáp.

Đức Phi nổi giận, cầm cây roi đặt trên bàn, vòng ra sau Triệu Húc, đánh vào lưng hắn một roi.

Bịch.

Một roi kia nặng nề nện xuống lưng Triệu Húc.

Cho dù trên người Triệu Húc vẫn mặc y phục, nhưng một roi kia Đức Phi dùng hết sức mà đánh, khẳng định vẫn đau đớn.

Có điều, Triệu Húc không hề hé răng.

"Bây giờ đã biết sai chưa?" Đức Phi hỏi.

"Nhi thần không sai."

"Không sai?" Đức Phi lạnh đánh vào lưng Triệu Húc một roi, "Con nói con không sai, vậy để bổn cung nói con biết, con rốt cuộc có sai hay không!"

Lại tiếp tục một roi đánh xuống.

"Con không sai, vậy sao Liễu Thục Phi lại ra nông nỗi này? Sao lại bị phụ hoàng con cấm túc? Con có nghĩ tới việc Liễu Thục Phi là người của Liễu giai, là cô cô của Trản Anh không? Trước khi đưa ra quyết định, con có nghĩ tới mẫu phi, mẫu phi phải làm thế nào giải thích với người Liễu gia không? Có nghĩ tới Trản Anh, nghĩ tới cảm nhận của nó cùng hài tử chưa chào đời không?"

Triệu Húc nhíu mày.

"Là Thục Phi ra tay trước." Cuối cùng, Triệu Húc bình tĩnh nói.

"Con còn ngoan cố?" Đức Phi tiếp tục nện xuống một roi.

Lúc này, Triệu Húc không có phòng bị, roi quất vào lưng có hơi tàn nhẫn, hắn theo bản năng hơi nhíu mày.

"Nói đến cùng, con vẫn là vì nàng, vì một nữ nhân! Vì một nữ nhân, con muốn vứt bỏ mẫu phi, vứt bỏ thê tử của con, hài tử chưa chào đời của con cùng những người ở sau ủng hộ con, những người lặng lẽ làm nhiều việc như vậy đúng không? Húc Nhi, con phải ghi nhớ, con hiện tại đã không còn là một mình, rất nhiều người đã gắn kết chặt chẽ với con. Nếu con thật bại, có lẽ có thể may mắn tránh được một kiếp, nhưng những người khác thì sao? Bọn họ không thể trốn thoát! Con thất bại, có nghĩa rằn bọn họ sẽ diệt vong."

...

Vân Trân lần nữa trở về Hoa Thanh Cung.

Hôm ấy từ Hàm Thục Cung trở về, nàng nằm trên giường ba ngày mới tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, nàng không ngờ người đầu tiên mình gặp sẽ là hoàng đế.

Hoàng đế hỏi nàng, quyết định của nàng là gì?

"Trẫm là thiên tử, không có nhiều kiên nhẫn như vậy. Trước đó đã phá lệ cho ngươi nhiều thời gian tự hỏi. Hiện tại, nên là thời điểm ngươi trả lời rồi." Hoàng đế đứng trước giường, lạnh lùng nói.

Vân Trân giãy giụa bò dậy, quỳ xuống đất, khàn giọng trả lời: "Bệ hạ hậu ái, nô tỳ dù tan xương nát thịt cũng không thể báo đáp hết. Nhưng nếu bệ hạ muốn nô tỳ trả lời, vậy câu trả lời của nô tỳ vẫn giống lúc trước. Nếu bệ hạ cảm thấy nô tỳ không biết tốt xấu, cứ việc lấy mạng nô tỳ, nô tỳ cũng không có nửa câu oán hận."

"Hừ!"

Nghe Vân Trân nói xong, hoàng đế phất tay áo bỏ đi.

Sau đó, Phúc Hiếu công công đi vào, đỡ nàng dậy.

"Khụ khụ khụ..." Vân Trân ho khan vài tiếng, "Đa tạ công công."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play