Vân Trân sốt, cả người khó chịu.

Y phục như bị nước rót đầy, vừa nặng vừa ướt.

Đầu nóng đến mơ mơ hồ hồ hồ, ngã xuống đất.

Nàng cảm giác được.

Nàng vốn nên giãy giụa, tự xem cho mình.

Tuy rằng không có thuốc, nhưng ngân châm ở đây, có thể giảm bớt một ít.

Nhưng cuối cùng nàng lại từ bỏ.

Có gì phải giãy giụa?

Bệnh đi.

Cứ bệnh đi.

Dù giãy giụa, nàng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh mệnh như đồng hồ cát càng rơi càng nhanh.

Trong mơ hồ, nàng hình như nghe có người mở cửa.

Người vào hét lớn một tiếng.

Không bao lâu, hình như lại có nhiều người vào, vây quanh bên cạnh nàng, không biết đang nói cái gì.

Sau đó, nàng không kiên trì nổi nữa, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

...

Thời điểm tỉnh lại, Vân Trân đã rời khỏi căn phòng kia.

Nàng nằm trên một chiếc giường.

Nàng vẫn ở Hoa Thanh Cung.

Sốt trên trán đã lui một ít.

Giữa môi răng có mùi thuốc nhàn nhạt, hẳn là có người đút nàng uống thuốc trong lúc nàng hôn mê.

Sẽ là ai?

Vân Trân ngây ra một lúc.

Đúng lúc này, bên ngoài có cung nữ vào.

Thấy Vân Trân đã tỉnh, nàng vội xoay người quay ra.

Vân Trân nhíu mày, muốn ngồi dậy.

Nàng nằm ở trên một cái giường.

Nhưng nàng vừa giơ tay chống giường, ngồi lên một nửa, lại khó chịu ngã xuống. Đầu óc nặng nề giống như có người cầm đại chùy nện vào đầu nàng. Không biết qua bao lâu, cảm giác không thoải mái này mới dần biến mất.

Lại có người tới.

Lần này người vào Vân Trân biết.

"Vân cô nương, ngươi cuối cùng cũng tỉnh."

Người đến là Phúc Hiếu công công, đại tổng quản bên cạnh hoàng đế.

"Khụ khụ... Nô tỳ..." Vân Trân muốn hành lễ với Phúc Hiếu công công.

Có điều mới ngồi dậy một nửa, nàng đã bị Phúc Hiếu công công nằm xuống.

"Cô nương vừa mới tỉnh, sức khỏe còn yếu, vẫn nên nằm nghỉ ngơi đi." Phúc Hiếu công công nói, "Ta cũng không phải người không thông tình đạt lý. Nếu ngươi lúc này lại gặp bất trắc gì, bảo ta trả lời với điện hạ sao đây?"

Một tiếng "Điện hạ" nói rất nhẹ.

Nếu không phải Phúc Hiếu công công đỡ nàng, nói chuyện bên tai, e rằng Vân Trân đã không nghe thấy.

Vừa hết câu, thân thể Vân Trân cứng đờ.

Phúc Hiếu công công nhìn nàng, sau đó phất tay với người đứng ngay cửa, ý bảo bọn họ ra ngoài trước.

Chờ cung nữ canh giữ ở cửa rời đi, Phúc Hiếu công công mới rút tay đỡ Vân Trân về, nhìn nàng, hạ giọng: "Vân Trân cô nương không cần lo lắng, cứ an tâm ở đây dưỡng bệnh. Chuyện phía sau, điện hạ đều sẽ an bài cho ngươi."

"Điện hạ... Người công công nói là..."

"Chính là Lục điện hạ. Lúc trước, ta nợ Lục điện hạ một ân tình. Hiện tại, Lục điện hạ có chuyện nhờ vả, ta đương nhiên toàn lực hỗ trợ. Lục điện hạ rất lo cho sức khỏe của cô nương, cho nên mong cô nương hãy bảo trọng. Còn về bệ hạ... Bệ hạ tạm thời bị chuyện nạn tuyết quấn lấy, hơn nữa sắp đến trừ tịch, chuyện của cô nương chỉ sợ phải kéo dài đến sang năm. Bây giờ cô nương chỉ cần tĩnh dưỡng là được."

Sau đó, Phúc Hiếu công công lại dặn dò một ít, rồi rời đi.

Trước khi đi, Vân Trân cảm tạ gã.

"Đây đều là thứ ta nợ Lục điện hạ. Nếu cô nương muốn cảm tạ, vậy thì cảm tạ Lục điện hạ đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play