Nói được câu đầu tiên, Vân Trân nói năng lưu loát hơn nhiều.

"Nô tỳ không biết. Có lẽ Thịnh Tiệp Dư hi vọng nô tỳ có thể được bệ hạ ân sủng, trở thành trợ lực của tỷ ấy trong cung, hoặc là phía Lẫm Châu đã truyền tin tức gì tới, phụ thân của nô tỳ hi vọng nô tỳ có tương lai, hoặc là..." Nói tới đây, Vân Trân dừng một chút, "Liệu có còn nguyên nhân nào khác không? Lúc tỉnh lại, nô tỳ đã ở đây, Thịnh Tiệp Dư không hề nói gì với nô tỳ. Cho nên nô tỳ không dám tùy tiện suy đoán."

Tuy nàng đã hạ quyết tâm chờ tuyết tan sẽ rời khỏi kinh thành, không tiếp tục tranh đoạt gì cả, nhưng điều này không có nghĩa nàng sẽ tha thứ cho Thịnh Lang Hoàn.

Thịnh Lang Hoàn đã làm ra chuyện như vậy, cũng có nghĩa nàng ấy sẽ không bỏ qua cho nàng.

Một khi đã thế, nàng cần gì phải khách khí?

Cho dù không lật đổ được Thịnh Lang Hoàn, nhưng ít nhất cũng phải làm gì đó, bảo đảm trước khi nàng đi, Thịnh Lang Hoàn sẽ không tìm cơ hội gây chuyện!

Mà lời nàng nói với hoàng đế lại rất hợp tình hợp lý.

Từ xưa đến nay, hậu cung tranh đấu là chiến trường không thấy khói thuốc súng.

Cô cháu cùng gả cho một hoàng đế, tỷ muội cùng gả cho một hoàng đế, cô cháu lần lượt gả cho hai đời hoàng đế...

Trong hậu cung này rất khó để nhìn thấy tình cảm tỷ muội thật sự, chỉ có lợi ích mới là vững chắc.

Bắt đầu từ lúc Thịnh Lang hoàn được phong tài tử mãi đến tiệp dư hiện tại...

Trong hậu cung, đế vương sủng hạnh chỉ là tạm thời, không thể cho phi tần cảm giác an toàn. Chỉ có con nối dõi, thuận lợi sinh hạ con nối dõi mới là điều quan trọng nhất. Bằng không, sao lại có câu nói "mẫu bằng tử quý"?

Con cháu hoàng thất Vân Hán Quốc xưa nay đơn bạc, Thịnh Lang Hoàn vào cung lâu như vậy, bụng vẫn không có động tĩnh. Nếu ngay lúc này nàng ấy đưa muội muội của mình vào hậu cung của hoàng đế, trở thành nữ nhân của hoàng đế...

Với Thịnh gia mà nói, cơ hội sẽ tăng gấp hai lần.

Vân Trân nói như vậy đương nhiên có đạo lý của nàng.

"Vậy còn ngươi thì sao? Ngươi muốn thế nào? Không muốn hả?" Hoàng đế nghe xong, híp mắt nhìn Vân Trân.

Vân Trân cúi đầu, tiếp tục cung kính trả lời: "Lôi đình mưa móc đều là quân ân, nô tỳ làm gì có quyền được chọn?"

"Không, trẫm muốn nghe suy nghĩ của ngươi. Ngươi có nguyện ý ở lại bên cạnh trẫm, làm nữ nhân của trẫm không?"

Vân Trân ngây ra một lúc.

Nàng suy nghĩ nhiều như vậy, lại quên mất một chuyện.

Nàng và mẫu thân của Lưu Vân Bạch, nữ nhân tên Y Lan kia có diện mạo tương tự, đặc biệt là khi trang điểm và mặc váy đó, lại càng thêm giống.

Hiện giờ hoàng đế yêu thích Lưu Vân Bạch, ngoại trừ bản thân Lưu Vân Bạch, còn cả tưởng niệm của hoàng đế đối với mẫu thân hắn ta, hoặc là áy náy, tiếc nuối.

Vì dung mạo tương tự, có lẽ hoàng đế sẽ muốn giữ nàng ở lại, bù đắp sự áy náy và tiếc nuối kia.

Dù xét từ phương diện nào, việc này đối với Vân Trân mà nói đều cực kỳ nguy hiểm!

"Nếu ngươi nguyện ý ở lại, ở lại làm nữ nhân của trẫm, vậy dù là thứ Thịnh Tiệp Dư muốn, hay phú quý quyền lực Thịnh gia muốn, hoặc là nếu ngươi muốn ân sủng, trẫm đều có thể cho ngươi! Chỉ cần ngươi gật đầu, ngươi có thể chiếm được sủng hạnh nữ nhân trong hậu cung này nằm mơ cũng không có." Hoàng đế nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play