Tử Thị hiện giờ là Thanh Hiếu huyện chú, cung yến trừ tịch nàng cũng phải xuất hiện.

Tử Thị hỏi Vân Trân muốn đi không.

"Thôi." Vân Trân lắc đầu.

Tử Thị cũng hiểu.

Cung yến trừ tịch, tất cả hoàng tộc sẽ tham dự. Điều đó cũng có nghĩa, Lục hoàng tử và Lục hoàng tử phi sẽ đến. Trong hoàn cảnh như vậy, để Vân Trân nhìn hai người kia nắm tay nhau, thật sự khó xử nàng.

"Vậy ngươi cứ ở lại đây. Ta sẽ sai người mang đồ trên cung yến về cho ngươi."

"Được thôi, ta đây có lộc ăn rồi." Vân Trân mỉm cười.

Tử Thị thấy vậy, cũng cười theo.

Nhưng tuy cười, trong lòng nàng lại lo cho Vân Trân.

...

Trước cung yến trừ tịch, Thịnh Lang Hoàn phái cung nữ tới tìm Vân Trân, mời nàng tới Tử Vân Cung làm khách.

Sau khi truyền đạt ý của Thịnh Lang Hoàn xong, cung nữ còn bổ sung một câu, nói là Thịnh Lang Hoàn cố ý dặn dò.

Câu nói kia rất ngắn, cũng rất rõ ràng: Ta muốn nói với ngươi chuyện ta uống nước trái cây trong bữa tiệc của Thái Hậu năm đó.

Nước trái cây?

Vân Trân nhíu mày.

"Phiền ngươi về chuyển cáo với tiệp dư, ta sẽ đến đúng giờ." Vân Trân nói.

Cung nữ truyền lời rời đi.

Sắc mặt Vân Trân dần trở nên ngưng trọng.

Nước trái cây?

Thịnh Lang Hoàn rốt cuộc có ý gì?

Dù có ý gì, sợ rằng yến tiệc này chính là Hồng Môn Yến.

Nhưng nàng lại không thể không đi.

"Khụ khụ." Vân Trân ôm ngực, ho khan.

...

Trước trừ tịch ba ngày, Vân Trân đến Tử Vân Cung của Thịnh Lang Hoàn đúng hẹn.

Thời điểm nàng tới, trong Tử Vân Cung ngoại trừ nha hoàn Ô Châu, tâm phúc của Thịnh Lang Hoàn thì không còn ai khác.

"Muội đến rồi." Thịnh Lang Hoàn nhìn nàng, mỉm cười.

"Nô tỳ gặp qua Thịnh Tiệp Dư." Vân Trân cúi đầu hành lễ.

"Muội muội hà tất đa lễ như vậy? Chẳng lẽ muội quên chúng ta là tỷ muội sao?" Thịnh Lang Hoàn nhếch miệng, duỗi tay kéo đồ ăn trước mặt tới, "Hôm nay, nơi này không có người ngoài, chỉ có hai tỷ muội chúng ta. Hôm nay không quan tâm đến những nghi thức xã giao kia, muội đó, hôm nay chỉ nói với ta những chuyện bí mật giữa hai tỷ muội chúng ta thôi."

Nói rồi, Thịnh Lang Hoàn muốn ấn Vân Trân ngồi xuống ghế đối diện.

"Tiệp Dư, tôn ti khác biệt, nô tỳ không dám bất kính." Vân Trân lùi một bước, rút tay ra khỏi tay Thịnh Lang Hoàn, "Tiệp Dư muốn nói gì, cứ nói với nô tỳ là được."

Sau lần bảo nàng xuống nước nhặt châu thoa đó, Vân Trân đã không còn tin giữa nàng và Thịnh Lang Hoàn có tình cảm tỷ muội. Nói đến tình cảm tỷ muội, các nàng ai cũng biết, đó là dối trá.

So với diễn kịch khiến cả hai đều không thoải mái, chi bằng trực tiếp nói thẳng, đừng chậm trễ thời gian của nhau.

Nghe Vân Trân nói, sắc mặt Thịnh Lang Hoàn trở nên lạnh lẽo. Có điều lúc mở miệng lại, trên mặt đã mang ý cười, có điều, ý cười không lan đến đáy mắt.

"Muội muội vẫn là người mau lẹ như vậy." Thịnh Lang Hoàn nhìn nàng.

Vân Trân nhìn nàng ấy, không nói gì.

Thịnh Lang Hoàn ngồi xuống, Ô Châu đứng phía sau.

Nàng ấy uống một hớp rượu, sau đó ngẩng đầu nhìn Vân Trân: "Rượu trái cây này đúng là không tệ, không hổ là tiến cống, mỹ vị giống hệt trong tiệc mừng thọ của Thái Hậu. Ngươi nói xem, Trân Nhi?"

Vân Trân nhìn nàng.

Thịnh Lang Hoàn cười lạnh: "Sao hả? Không có gì muốn nói với ta sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play