Hắn đưa tay ra, quăng cho Vương Hân một bạt tai vang dội rồi nói:
“Đừng có ảo tưởng về bản thân nữa, tỉnh táo lại đi! Cô nên biết vị trí của mình ở đâu!”
Vương Hân bị đánh mà mặt đờ đẫn, không hiểu tại sao một đám đàn ông có thể ra tay với mình như vậy. Nói gì cơ? Chó điên? Hắn ta dám mắng cô là chó điên!
Cô ta gào lên:
“Mày mới là chó điên! Thằng khốn nạn! Tao sẽ xxx mày, xxx cả nhà mày!”
Lâm Tinh nhìn Vương Hân bị hai vệ sĩ cao to giữ chặt còn liều mạng chống trả và văng tục, buồn cười nhún vai:
“Ôi ôi, sợ quá, thế này thì phải tiêm ngừa dại rồi.”
Vương Hân tức muốn bể phổi, lại không thể làm gì được, bị người cưỡng ép lôi vào trong Nam Cung gia. Khi lối vào tầng hầm mở ra, cô ta hoảng hốt gồng cơ tay và nói:
“Đ-Đây là đâu? Các người muốn làm gì tôi chứ? Tôi chỉ nói mấy câu, chẳng lẽ các người định giết người? Quân tàn bạo!”
Một người không chịu được, khó chịu nói:
“Không chết được đâu! Ngậm miệng vào, còn nói nữa thì tôi sẽ bóp chết cô thật đấy!”
Lúc ấy, Vương Hân mới ngoan ngoãn im lặng, cả người run lẩy bẩy bị lôi vào trong căn phòng kia. Vệ sĩ đẩy cô vào lồng sắt, khóa lại rồi ngồi sang một bên nghỉ ngơi, chỉ dặn dò:
“Ba ngày sau cô sẽ được thả ra, sám hối đi!”
Tuy rằng cô nàng này quá độc mồm độc miệng, nhưng quả thật tội còn chưa nặng đến mức bị giết chết.
Vương Hân ngã ngồi dưới sàn nhà, hai mắt mông lung nhìn về phía hai gã đàn ông kia. Cô ta biết mình nên nghe lời thì hơn, nếu không, biết đâu họ sẽ cưỡng ép cô ta làm chuyện đồi bại? Chuyện gì cũng được, riêng chuyện đó quá ghê tởm, cô ta không muốn!
Đêm khuya, phòng tranh riêng của Bạch Nhiễm không ngừng vang lên âm thanh ái muội, hơn nữa trong không khí tràn ngập mùi vị tình dục. Hai đứa nhỏ đều đã ngủ, sau khi thả chúng vào nôi và chặn gối xung quanh cẩn thận, Tử Thiêm bật dậy nói nóng trong người, muốn hoạt động một chút.
Kết quả là anh kéo cô sang phòng bên cạnh, để cô nằm sấp trên bàn làm việc, từ phía sau tiến vào, vừa hôn vừa cắn lên vai cô.
Vòng tay rắn chắc ôm chặt lấy eo cô, dưới thân ma sát ra càng nhiều khoái cảm, Bạch Nhiễm không nhịn được mà kêu nhỏ:
“Anh chậm một chút… Đừng, đừng làm em kêu ra tiếng… Người khác sẽ nghe được…”
“Mọi người đều ngủ rồi!”
Tử Thiêm có nhiều kinh nghiệm hơn so với lần đầu, lúc anh chậm rãi ra vào, cô luôn rất thích thú đáp trả, mông chổng lên cao cao. Anh nhẹ nhàng hôn gáy cô, cảm giác mềm mại bao quanh hạ thân khiến anh khó lòng kìm được, đột nhiên đẩy mạnh tới. Cơ thể Bạch Nhiễm bị anh thúc mạnh mà trườn lên trên, cô cắn chặt răng mắng anh:
“Anh quá đáng!”
“Biểu hiện hôm nay của anh không tồi, em phải thưởng cho anh!”
Nói rồi, anh đưa hai tay nắm chặt lấy mông cô, điên cuồng ra vào trong cơ thể cô.
Bạch Nhiễm cảm giác được thứ thô to kia không ngừng khuấy đảo, đánh chiếm từng vị trí một, nơi đó chảy ra càng nhiều chất dịch ẩm ướt.
Âm thanh cơ thể va chạm cùng tiếng rên đứt quãng của phụ nữ xen lẫn vào nhau khiến người nghe đỏ cả mặt.
…
Ngày thứ nhất bị bỏ đói, Vương Hân mệt rã rời nằm dưới đất, không mở miệng nói chuyện, cả người không có chút sức nào.
Ngày thứ hai trôi qua, cô ta chỉ được uống miếng nước để cầm cự, cảm giác mệt mỏi, chóng mặt, lâng lâng như sắp chết đến nơi. Cô ta thều thào:
“X-Xin các người… cho tôi cơm… cho tôi cơm…”
Không ngờ được cảm giác đói bụng lại có thể hành hạ cô ta đến mức này, hai mắt lờ đờ. Đúng là khôn ba năm dại một giờ, nếu chỉ im lặng làm một phục vụ nhà hàng, có lẽ kết cục đã không thảm như vậy.
Ngày thứ ba, vì để đề phòng cô ta chết, một vệ sĩ đã tốt bụng cho cô ta chút bánh. Vương Hân đói đến nỗi không còn chút sức nào, nhưng khi nhìn thấy đồ ăn, bản năng cầu sinh đã khiến cô ta tỉnh táo lại mà cầm lấy nó, run rẩy cho vào miệng.
Sau khi chịu khổ ải ba ngày, Vương Hân cuối cùng cũng bị lôi đi.
Cả quá trình đó, cô ta chưa từng nhìn thấy Bạch Nhiễm hay Tử Thiêm ghé thăm mình, sự tồn tại của cô ta giống như một bóng ma vật vờ đâu đó, hoàn toàn không ảnh hưởng đến cuộc sống hạnh phúc của vợ chồng nhà Nam Cung.
Bạch Nhiễm đang tự tay may quần áo làm quà sinh nhật cho các con, bởi vì không làm gì ngoài vẽ tranh nên cô rất rảnh rỗi.
Buổi tối đi làm về, Tử Thiêm nhìn bức tranh của Đoàn Nghị treo trên tường, đột nhiên nhớ đến một chuyện. Thấy vợ từ trong phòng tắm đi ra, anh hỏi:
“Em có thể vẽ lại một bức cho cả gia đình chúng ta không? Có anh và cả hai con.”
Bạch Nhiễm nở nụ cười nhẹ nhàng:
“Em đã vẽ xong rồi, để ở trong phòng tranh, chính là cái bức có phủ khăn đen đó.”
“Xong rồi? Khi nào vậy? Anh còn chưa xem.”
Cô tiến tới bên nôi kiểm tra hai đứa nhỏ, sau đó mới nói với anh:
“Thời gian này anh nghĩ em ở nhà làm gì chứ?”
Hai người ôm nhau nằm trên giường, Tử Thiêm hôn cô một cái rồi bắt đầu nói về chuyện sẽ mở triển lãm tranh cho cô. Anh chỉ chờ đến lúc này để thực hiện lời hứa của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT