Cảm xúc của Bạch Nhiễm dao động dữ dội, cô gần như gào lên:

“Em ghét nhất là người khác lừa dối em! Sao anh dám làm vậy với em hả?”

Tử Thiêm vô cùng khó xử, anh biết mình thật sự đã chọc giận Bạch Nhiễm, chỉ có thể đứng lại. Nhớ đến tình hình ổn định của con trai, anh nói:

“Xin lỗi, anh vốn không định giấu em!”

Nghe tới đây, toàn thân Bạch Nhiễm run rẩy. Con cô làm sao? Chẳng lẽ hai đứa trẻ đã xảy ra chuyện? Cô xốc chăn lên, mặc kệ vết thương trên bụng còn chưa lành, bật dậy muốn xuống giường.

Tử Thiêm xông tới cản cô lại, nói:

“Khoan đã, em bình tĩnh, hai đứa nhỏ không sao cả!”

Anh mới nói xong, Bạch Nhiễm trong trạng thái điên cuồng đã cào một cái lên tay anh đến bật máu, cô quát:

“Anh tránh ra!”

Cô đã bị mọi người dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, lừa gạt cả tuần này, không cho cô gặp con, lần nào cũng nói sức khỏe của cô yếu sẽ ảnh hưởng hai đứa trẻ! Nhưng cô không thể nhịn được nữa, khốn nạn, người đàn ông này vậy mà dám nói dối cô!

Tử Thiêm cảm giác cánh tay đau rát nhưng không có thời gian chú ý, chỉ chăm chăm đè cô trở lại giường và dỗ dành:

“Em bình tĩnh lại, bây giờ anh sẽ đưa con đến cho em ôm, như vậy được không?”

Phải nghe anh cho phép gặp con, Bạch Nhiễm mới không vùng vẫy nữa, thở hổn hển đánh anh một cái, nước mắt trào lên, đột nhiên khóc nói:

“Tại sao anh không cho em gặp con? Sao anh nói dối em chứ!”

Cô rất nhạy cảm với việc bị lừa gạt, trước đây cô nhìn được sự chân thành của Tử Thiêm nên mới quyết định mở lòng và theo anh, nhưng đàn ông rồi sẽ thay đổi phải không? Họ không cho cô được nhìn thấy con mình, một tuần nay rồi, cô cứ ngỡ con mình xảy ra chuyện, cảm xúc nhất thời khó kìm nén.

Tử Thiêm xoa xoa đầu cô, nói:

“Xin lỗi, em bình tĩnh lại đi, anh sẽ giải thích với em, được không? Nào, trở về giường đi.”

Hai mắt Bạch Nhiễm nhòe lệ, cô cứ như một đứa trẻ, càng dỗ dành cô càng khóc to hơn. Tâm trạng của cô bất ổn nhiều ngày, bây giờ chẳng khác gì núi lửa phun trào, khó mà ngăn được.

Tử Thiêm nói nhanh:

“Con trai chúng ta hơi yếu nên phải nằm ở phòng hồi sức, bây giờ tình trạng đã ổn định rồi anh mới dám nói cho em biết, cả hai đều an toàn, không hề có chuyện gì cả!”

Cơ thể Bạch Nhiễm cứng đờ lại, cô hoảng hốt rồi lắp bắp nói:

“Anh bị điên sao? Chuyện như vậy mà mọi người dám giấu em?”

Mặc dù Tử Thiêm chưa nói rõ lý do phía sau, nhưng nếu đứa trẻ đã phải nằm ở phòng hồi sức thì chắc hẳn là có vấn đề nghiêm trọng, gặp nguy hiểm hoặc quá yếu rồi! May mắn anh nói cho cô biết bây giờ đứa nhỏ đã ổn, nếu không, cô sẽ lại lần nữa phát rồ lên.

Tử Thiêm liên tục xin lỗi cô, lau nước mắt cho cô rồi nói:

“Em đừng kích động, lát nữa anh sẽ đưa con gái đến cho em ôm trước.”

Bấy giờ, Bạch Nhiễm mới bình tĩnh lại, sau đó cô thở gấp mấy hơi rồi nhíu mày, vừa rồi động mạnh, vết thương ở bụng bị ảnh hưởng nên đau quá. Cô đau đớn nằm về giường, nhìn thấy cánh tay Tử Thiêm có vệt máu, cô mấp máy môi:

“Xin lỗi, em… không cố ý.”

“Không sao.” Tử Thiêm hôn lên trán cô. “Là do anh sai trước, anh không nên giấu em.”

Mặc dù nói vậy, nhưng Tử Thiêm thà chịu đựng cô giận dỗi, cô đánh mình, còn hơn nhìn thấy cô suy sụp vì đứa nhỏ của họ đã từng có nguy cơ sẽ chết.

Tử Thiêm lau vội vết thương trên tay bằng khăn giấy, lúc nhìn thấy anh đứng bên cạnh mình lau máu, Bạch Nhiễm hai mắt rưng rưng:

“Em không cố ý làm đau anh, Tử Thiêm…”

Tâm trạng của cô hơi bất thường, Tử Thiêm cảm thấy sau khi đưa con cho cô ôm thì phải gọi cả bác sĩ đến hỏi một chút.

An ủi cô một lúc, anh ra ngoài và đi về phía phòng hồi sức. Bên đó, cô gái bị Nam Cung Lân quật ngã đang quỳ gối ở một bên, bị hai bảo vệ canh giữ cẩn thận.

Tử Thiêm đến nơi, nhìn thấy cô ta thì hơi giật mình:

“Chuyện gì vậy?”

Nam Cung Lân nhún vai:

“Chắc có lẽ là tàn dư của đám người Tống Lãng.”

Cô gái kia hai mắt đỏ bừng vì giận, cứ như một con thú đang bị thương đầy hung hãn. Tử Thiêm mặc kệ cô ta, trong lòng thì cảnh giác, gọi thêm vệ sĩ đến bệnh viện, sau đó đi qua nhìn con trai.

Thằng bé đã không còn phải thở máy nữa, nhưng vẫn cần nằm trong lồng ấp thêm một thời gian, tình trạng sức khỏe tốt hơn mỗi ngày, hiện tại da mặt cũng không còn quá nhăn nheo, thật đáng yêu.

Tử Thiêm nhìn ngắm con trai mà cứ cười ngốc nghếch làm Nam Cung Lân không chịu được:

“Anh không định xử lý cô gái này à?”

“Em ở đây, em xử lý là được rồi.” Tử Thiêm đáp.

Nam Cung Lân nhăn nhó:

“Anh, đừng có đùn đẩy công việc nhiều thành quen!”

Gần đây tần suất ông anh trai này để hắn chịu trách nhiệm với những công việc râu ria hơi nhiều rồi, hắn còn có công việc chính phải làm!

Tử Thiêm nói:

“Ừ được rồi, anh biết rồi.”

Rõ ràng ánh mắt chỉ chăm chú nhìn con trai của mình, làm gì có chút quan tâm đến Nam Cung Lân. Sau đó, dưới sự cằn nhằn của Nam Cung Lân, Tử Thiêm đi ra ngoài.

Anh tìm mẹ của mình và mẹ vợ nói một tiếng, để họ đưa con gái qua chỗ Bạch Nhiễm cho cô ôm.

Sau hơn một tuần vắng bóng con, cuối cùng Bạch Nhiễm cũng được nhìn thấy mặt đứa trẻ. Cô kích động đến nỗi phát ngốc, cứ nhìn chằm chằm con bé, đứa trẻ nhắm chặt mắt và miệng nhỏ chép chép ra bong bóng, giống như đang nhai gì đó.

Bạch Nhiễm khẽ gọi:

“Cục cưng của mẹ…”

Nhìn cô như vậy, Tử Thiêm cảm giác mình và gia đình có chút bất công với cô, để cô xa con cả tuần.

Bạch Nhiễm được ôm con rồi cũng không còn cáu kỉnh với anh nữa, còn nói:

“Vết thương trên tay anh đau lắm phải không…”

“Không đau.” Anh đáp, tiến tới gần ngồi bên cạnh cô. “Con trai chúng ta vẫn còn phải nằm trong lồng thêm một thời gian ngắn, chờ em bớt đau, có thể đi lại ổn định hơn, anh đưa em qua nhìn thằng bé.”

“Ừm.” Bạch Nhiễm ôm con trên tay, gật gật đầu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play