Chân mày của Tống Lãng nhăn chặt lại, từ trước đến giờ ông ta luôn xem thường phụ nữ, cho nên việc bị phụ nữ đạp vào mặt là một loại sỉ nhục chưa từng có. Ông ta sờ lên gò má của mình, ánh mắt tràn ngập sát khí dừng lại trên mặt Bạch Nhiễm, dường như muốn xông tới ăn tươi nuốt sống cô.

Bạch Nhiễm hừ một tiếng, trên tay truyền tới sự nâng đỡ vững vàng của chồng mình đã giúp cô có thêm dũng khí để đối chọi với ông ta, cô không hề sợ hãi mà trừng mắt nhìn lại. Đều tại tên khốn này mà những vệ sĩ đáng yêu của Nam Cung gia phải bỏ mình khi còn quá trẻ, mỗi lần nghĩ tới đó cô đều thấy tức giận.

Dưới ánh mắt cảnh cáo của Tử Thiêm, cho dù Tống Lãng có muốn xông lên cũng phải nghĩ lại, chưa kể bên cạnh còn có mấy vệ sĩ sẵn sàng đấm ông ta bất kỳ lúc nào.

Tống Lãng bị đưa về Nam Cung gia, một lần nữa trở về căn phòng dưới tầng hầm tối tăm, u ám. Thời gian này, không ai cho ông ta ăn cơm mà chỉ cho uống nước để duy trì sự sống, thỉnh thoảng chán quá thì lại tiến vào tay đấm chân đá.

Một ngày, Tử Thiêm đưa vợ đi dạo trong công viên rồi hỏi:

“Em có sợ anh không?”

“Sợ? Sợ cái gì chứ?”

“Nhiễm, anh là con trai của một ông trùm xã hội đen, trên tay của anh cũng đã thấm máu tươi của người khác.” Tử Thiêm một tay ôm chặt vai cô, đỡ cô chậm rãi bước đi trên con đường nhỏ.

Phía sau và phía trước của họ đều có vệ sĩ canh chừng. Từ vụ việc của Tống Lãng, mỗi lần Bạch Nhiễm muốn đi đâu đều có rất nhiều vệ sĩ vây xung quanh, hơn nữa họ còn vô cùng cảnh giác không để kẻ khả nghi tiến lại gần cô.

Bạch Nhiễm nắm tay Tử Thiêm, cảm nhận được tâm trạng nặng nề khó nói của anh, mỉm cười:

“Bởi vì là anh, nên em không sợ.”

Bởi vì anh yêu thương chiều chuộng cô hết mực, từ sâu trong đáy mắt anh, cô có thể nhìn thấy sự chân thành. So với bất kể một người nào đều chân thành. Nhưng sự chân thành đó chỉ dành riêng cho cô, một người phụ nữ bình thường, không có gia thế quá mức nổi bật, không phải xinh đẹp hết mức. Những thứ cô có người khác cũng có, chỉ duy nhất một thứ khiến sự tồn tại của cô trở nên đặc biệt trong tim của Tử Thiêm, đó là tất cả lần đầu của anh đều thuộc về cô.

Nắm tay, ôm, hôn, thậm chí là lăn giường, những thứ này Tử Thiêm đều được trải nghiệm cùng với Bạch Nhiễm, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng anh. Nếu đổi lại trước kia Tử Thiêm đã từng có bạn gái thì mọi chuyện sẽ khác.

Tử Thiêm nghe được cô nói mà xúc động sờ lên gò má của cô, lẳng lặng cho cô biết anh rất hạnh phúc. Bởi vì thời gian mang thai được chăm sóc quá kỹ càng, cô có chút tăng cân, thịt ở gò má và bắp tay cũng nhiều hơn, bình thường anh rất thích chạm vào đó.

Dạo phố xong, Tử Thiêm đưa Bạch Nhiễm về nhà.

Đêm tối lặng lẽ bao trùm Nam Cung gia, sự việc bất ngờ vào cái ngày định mệnh kia đã qua được một thời gian rồi nhưng còn rất nhiều người chưa chấp nhận được. Họ thỉnh thoảng lại ngồi tụ lại cùng nhau bàn tán, buồn lòng nhớ về đồng bạn của mình.

Một tuần nữa lại qua đi trong yên ắng, Tống Lãng hiện tại vẫn sống sót ở bên dưới tầng hầm của Nam Cung gia. Nơi này không có ánh nắng lọt vào, người thường ở đó lâu chắc sẽ phát điên và mất đi ý chí sống, nhưng Tống Lãng vẫn còn thù hận, luôn nghĩ đến việc phải trả thù.

Trước ngày dự sinh của Bạch Nhiễm một tháng, Tử Thiêm đột nhiên xuống tầng hầm thăm Tống Lãng, trên tay cầm một khẩu súng màu bạc. Anh ngồi trước mặt ông ta, khuôn mặt lãnh đạm:

“Ông dường như còn chưa cam lòng.”

“Lũ nhóc bọn mày không hiểu, bọn mày nghĩ nếu không có tao thì khu giữa sẽ bình yên sao? Cái tao làm là muốn mang lại sự yên bình cho nơi đó! Ha ha, bọn mày có thể không?”

Tử Thiêm nghe xong cười cười:

“Ông tự cho mình cái quyền sát hại người khác để đạt được mục đích của bản thân sao? Cho rằng đó là sự cứu rỗi?”

Không có người đàn ông này, quả thật Tử Thiêm sẽ không đánh vào khu giữa, nhưng điều đó đâu có nghĩa là anh chưa đủ năng lực kiểm soát nơi đó. Cha là trùm mafia của khu vực phía Bắc, cô ruột gả cho trùm kinh tế phía Nam, em rể xuất thân từ quân đội, là con trai của tổng tư lệnh quốc gia. Với những mối quan hệ này, họ có thể chiếm được khu giữa, nhưng vốn họ không muốn quá bành trướng thế lực, bởi chính phủ sẽ để mắt đến họ.

Tử Thiêm đưa tay lên vuốt ve khẩu súng, nạp đạn và nói:

“Tôi không tiến về khu giữa chỉ vì không muốn gia đình gặp rắc rối mà thôi. Tôi sẽ giúp ông kết thúc sự ảo tưởng của mình.”

Để ông ta sống lay lắt như vậy đã đủ rồi, anh sẽ nhổ cỏ tận gốc, không thể chừa cho người khác có cơ hội lật mình được. Như vậy quá nguy hiểm!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play