Trong sân vườn, hai vợ chồng nhà họ Bạch đang loay hoay tưới nước cho mấy khóm hoa tự tay trồng thì nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đỗ lại trước cổng.
Ông Bạch một tay cầm ô che nắng cho VỢ, nói:
“Con rể của bà tới kìa, bà ra mở cửa đi!”
“Con rể của ông chứ?” Bà Bạch ngồi bên thảm cỏ, liếc mắt nhìn chồng, tay cầm vòi nước hất hất.
“Đi nhanh, đừng có bắt tôi phải đứng lên.”
“Sao bà lười quá vậy hả?”
Ông Bạch hậm hực đưa cái ô cho bà rồi lạch bạch đi ra mở cổng, lúc này, Tử Thiên nhìn thấy cha vợ liền chào hỏi.
Sau đó, thay vì vào nhà, ba người họ đã ngồi xổm ở trong sân xếp hàng và trò chuyện.
Nghe Tử Thiêm đề cập đến chuyện cũ của con gái, bà Bạch hơi khựng lại, ánh mắt xa xăm nhìn khoảng không trước mặt, giọng cũng mang nặng tâm sự:
“Chuyện này cũng không giấu được lâu, bác, à không, mẹ xin lỗi trước nếu có làm con cảm thấy khó chịu.
Khi còn học đại học, Nhiễm Nhiễm đã quen biết Quý Thần.
Mà cái tên đó vừa nhìn đã biết không phải loại tốt lành gì, bình thường ánh mắt của cậu ta luôn làm mẹ có cảm giác rất giả dối! Mẹ cũng muốn nói cho Nhiễm Nhiễm hiểu, chỉ là với tính cách bướng bỉnh của con bé, nói thế nào nó đều tìm lý do phản bác.”
Bà Bạch gọi chồng tắt hộ mình vòi nước rồi mới nói tiếp:
“Nó giống như bị bỏ bùa vậy, khi trước thề thốt nhất định phải gả cho Quý Thần.
Nhưng không hiểu sao vào khoảng một năm trước nó thay đổi ý định, dứt khoát chia tay với cậu ta.”
Mẹ vợ tóm tắt toàn bộ quá trình yêu đương của Bạch Nhiễm với Quý Thần bằng mấy câu đơn giản, nhưng Tử Thiêm có thể đoán được tình cảm mà cô dành cho người kia không hề ít.
Vậy lý do thật sự khiến cô chia tay với hắn là gì? Tử Thiêm sắc mặt âm trầm, sau khi chào hỏi và từ chối lời mời ở lại ăn cơm của cha mẹ vợ, anh lên xe rời khỏi đó, đi vô định về phía trước.
Đang yêu đương nồng cháy với một người lại đổi ý và chia tay đơn giản thế sao? Tử Thiêm thật sự rất muốn biết lý do đằng sau.
Xe chạy khoảng mười phút trên đường cao tốc, Nam Cung Lân đột nhiên gọi điện thoại đến báo cáo:
“Em tìm được một vài thông tin, một tốt một xấu, anh muốn nghe tin nào trước?”
“Tùy em” Tử Thiêm gắn tai nghe không dây vào, trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của anh giống như phủ đầy sương mù, không nhìn ra được tâm trạng anh lúc ấy.
Nam Cung Lân cười cười:
“Vậy em báo cho anh tin xấu trước, đó là chị dâu và Quý Thần từng yêu nhau hơn bốn năm.”
Bởi vì Bạch Nhiễm từng rất nổi tiếng ở trường đại học nên việc hai người ấy qua lại trở thành chủ đề bàn tán của rất nhiều sinh viên, Nam Cung Lân dò hỏi một chút là ra rồi.
Tử Thiêm nhíu mày:
“Tại sao nói đây là tin xấu?”
“Anh không hiểu sao? Bốn năm là một khoảng thời gian dài.
Chị dâu yêu Quý Thần bốn năm, một mối tình rất sâu đậm đấy, giữa họ chắc chắn từng có rất nhiều kỷ niệm đẹp.
Em cảm thấy cũng được tính là tin xấu cho anh, bởi vì anh và chị ấy kết hôn có chút vội...” Nam Cung Lân bình tĩnh phân tích, nói thật lòng, hắn rất lo lắng cho anh trai của mình.
Anh ấy không có kinh nghiệm yêu đương gì, phía trên có một Nam Cung gia cực lớn cần quản lý, phía dưới còn ba đứa em không nghe lời, ngay cả hắn cũng thấy mệt thay, bây giờ còn phải lo giữ vợ.
Anh trai, anh thật thảm mà!
Giọng của Tử Thiêm dần trở nên lạnh lẽo:
“Tin tốt thì sao?”
“À, tin tốt, em tìm được thông tin Quý Thần ngoại tình”
“Em đang dạy anh cách làm việc?
“Không, em đâu giỏi bằng anh ở khoảng công việc chứ? Nhưng riêng chuyện tình cảm thì, ha ha, khụ khụ, bất kể là ai trong ba đứa em đều nhiều kinh nghiệm hơn anh” Người nào đó vừa nói vừa cười, họ sặc sụa.
“Nam Cung Lân, em muốn chết phải không?” Tử Thiêm mất bình tĩnh, quát lên.
Tút tút.
Nam Cung Lân sợ chết, cho nên hắn nhanh chân chạy mất rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT