Đây là một tòa tử thành.
Không cảm giác được khí tức người sống, nhưng tiềm tàng vô số rục rà rục rịch tà ác khí thế.
Vẫn không có bước vào trong thành, tôi liền cảm nhận được khí tối tăm đến từ bốn phương tám hướng, không khỏi cười lạnh: Xem ra, trong thành này không phải là không có người, chỉ là không có người sống thôi.
Những dị năng giả nhát như chuột kia đã bắt đầu nôn nóng bất an muốn lùi về sau, nghĩ đến tòa thành này dị dạng chính là kẻ ngu ngốc đến mấy cũng nên cảm giác được, càng không cần phải nói là dị năng giả đối với khí thế đặc biệt mẫn cảm, chỉ là đến trước cửa mới nhớ tới cảnh giác, thì có ích lợi gì đây.
Tôi nhìn một chút Kỷ Trùng lúc nãy còn nóng lòng muốn thử, lúc này trên mặt của hắn biến hóa, chắc là đang suy nghĩ nên làm gì chạy trốn...!Nhưng tôi không thể để hắn như ý, nếu không có hắn dẫn đường, tìm tới cái phòng nghiên cứu kia định là phải phí chút công phu.
"Tất cả mọi người dựa theo tổ hợp vừa nãy, chia ra tìm kiếm...!Kỷ Trùng, mang chúng tôi đi phòng nghiên cứu." Thấy An Nhiên vẻ mặt nghiêm túc, tôi lập tức cướp nàng trước làm ra sắp xếp, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn lại đây.
"Làm sao, sợ?" Mắt lạnh ở trên mặt đám người kia từng cái đảo qua, bày ra vẻ mặt cực xem thường đến châm chọc nói,

"Nếu như cam tâm tay không mà về, ta cũng không ngăn cản các ngươi, hiện tại bỏ chạy đi." Nắm chặt tay An Nhiên ra hiệu nàng đừng chen vào, tôi tiếp tục thiêm dầu, "Chỉ là có một chút, người may mắn trốn về, đừng nói là đã tham gia đội ngũ chúng tôi, mất mặt."
Mặc dù lời nói ra ngoài là như vậy, nhưng tôi thực có mấy phần mong đợi đám người kia sẽ không sợ hãi rời khỏi đơn vị.

Đừng nói cái gì gan bé sợ sệt, kỳ thực như vậy co được dãn được mới thật sự là người thông minh.
Chỉ tiếc, bên trong đội ngũ này, cũng thật không có một kẻ thức thời.
Không phải e ngại hư danh chính là còn tham niệm chỗ tốt không tới tay, tôi nói một hồi lâu rồi, cũng không có một người ra khỏi hàng, hiển nhiên là bị cái phép khích tướng thô thiển kia chấn động rồi.
Nếu như thế, tôi cũng lười tốn nhiều miệng lưỡi.
Ngược lại, tôi chỉ cần dẫn theo An Nhiên đi là được rồi, tính mạng của bọn họ xưa nay không ở trong mắt tôi, tất cả đều chết rồi, ngược lại cũng sạch sẽ, đỡ phải một lúc còn nhọc lòng cân nhắc bọn họ đi ở.
"Rất tốt, không có ai lùi bước, can đảm lắm.

Tìm được vật tư nộp lên trên một nửa liền có thể, như vậy, từng người hành động đi." An Nhiên lo lắng còn muốn nói cái gì, nhưng ở dưới tức thanh kiên trì của tôi, chỉ gật đầu ngầm đồng ý.
Nàng sẽ không cân nhắc không tới, lần hành động này thành hay bại, quyết định nàng chức vị tổng đội trưởng này có thể ngồi vững vàng hay không.

Nếu như nàng có thể mang theo chiến lợi phẩm trở lại căn cứ, không nói Đàm Kiệt cùng Tức Mặc tỷ muội tán thành, chính là dị năng giả khác cũng sẽ đối với nàng cái hàng không tư lệnh này nhìn với con mắt khác, tiếng phản đối cũng sẽ ít chút.

Đương nhiên, mặt khác, nếu như nàng lần này không thu hoạch được gì, còn mang về một đám thương binh tinh thần sa sút, vậy cũng không có tư cách chiếm vị trí này không tha, tự có người có tài mới chiếm được.

Nhưng cũng chứng minh danh tiếng Tống Dịch Thư biết người không rõ, dùng người không khách quan, lấy tính cách của nàng, nhất định là không muốn.
Bởi vậy, mặc dù lo lắng con đường phía trước gian nguy, An Nhiên cũng sẽ đồng ý làm liều một phen, đây là hứa hẹn nàng đối với Tống Dịch Thư.
Đối với tôi mà nói, chỉ cần ở lúc cần thiết đẩy tới một cái là được.
Đám dị năng giả kia thấy nàng ngầm đồng ý, liền cũng dứt bỏ lo lắng, như ong vỡ tổ hướng về trong thành vắng vẻ tuôn tới, tranh nhau chen lấn, chỉ lo đi chậm cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.

Cũng có kẻ đầu óc vẫn tính là tỉnh táo, ba, năm tên tụ tập cùng một chỗ, cẩn thận từng li từng tí đánh giá rõ ràng đường phố vắng vẻ không người, thương lượng phương án tiến lên.
Dần dần, người ở bên cạnh chúng tôi đều đi ra, cũng chỉ còn sót lại Kỷ Trùng cùng Phạm Linh Linh ở lại.
Mọi người đi được gần hết rồi, An Nhiên mới nhíu mày, nhìn tôi hỏi: "Tiêu, chị đến cùng đang có ý đồ gì? Em không tin chị không cảm giác được."
Kiều Tử Mặc cũng hiếm thấy nghiêm chỉnh một hồi, hướng về Kỷ Trùng giơ giơ lên cằm: "Lời của tiểu tử đó có thể tin không? Trăm phương ngàn kế đem chúng ta lừa gạt đến nơi này là bao nhiêu ý tứ a? Vật kia cũng không ít, chớ đem mình chơi đùa chết rồi, đến thời điểm cũng đừng hy vọng bổn tiểu thư cứu ngươi!"
Tôi liếc nàng một chút, còn chưa mở miệng, liền nghe Phạm Linh Linh sốt ruột hỏi: "Các người ở chỗ này đánh cái gì bí hiểm đây? Tôi sớm nói nơi này có chỗ quái dị rồi, càng muốn đến..."
An Nhiên thở dài, động viên vỗ vỗ mu bàn tay của nàng: "Chỉ là cảm giác, cũng không thể chính xác.

Có điều trong tòa thành này không có bóng người, đúng là thật sự khả nghi.

Tháng trước lúc cô đến, không có phát hiện đầu mối gì sao?"

Tôi ra hiệu liếc mắt cho Ngô Phóng Ca, hắn tâm lĩnh thần hội (ngầm hiểu) gật đầu, kéo lại Kỷ Trùng muốn lặng lẽ lui lại, cười híp mắt ôm lấy bờ vai của hắn: "Lão Kỷ a, phòng nghiên cứu ở nơi nào đây? Mau dẫn đường đi! Ta có lời gì, vừa đi vừa nói, đừng chậm trễ thời gian, đi sớm về sớm, các ngươi thấy nói có đúng không?" Hai câu cuối nhưng là nói đúng tới Phạm Linh Linh lo lắng.
"Ừm, có đạo lý, hai người các ngươi, phía trước mở đường!" Kiều Tử Mặc lập tức đánh nhịp định luận, một tay một lôi An Nhiên cùng Phạm Linh Linh đi về phía trước, hung hăng đến không cho một tia cơ hội phản kháng.
Ngoắc ngoắc môi, tôi cũng đuổi tới bước chân của bọn họ.
Đám người chúng tôi trong chuyến này, sợ là ngoại trừ Phạm Linh Linh ra, đều cảm nhận được loại dị thường kia -- âm trầm, dính trệ, đi kèm ác ý cùng máu tanh, khí thế chỉ thuộc về xác sống.
Hơn nữa, từ cái kia mãnh liệt gợn sóng đến xem, số lượng không ít.
Thảo nào trong tòa tử thành này không thấy được một tia người ở, sợ là sớm đã bị xác sống thanh tẩy qua.
Nhưng mà chỗ khiến người hoài nghi cũng ở nơi đây.

Xác sống loại sinh vật không có tư duy này, lúc nào có thói quen kết thúc công việc, còn có thể đem hài cốt còn lại dọn dẹp sạch sẽ? Càng là trí năng đến hiểu được xóa đi dấu vết để che giấu?
Nếu là thật nắm giữ loại năng lực suy nghĩ này, vậy còn là xác sống sao?
Giả thiết này không phải vì âm mưu của một người, kia đây chính là một tin dữ đáng sợ hơn.
Bất kể là bên nào, cũng làm cho tôi nổi lên hiếu kỳ tìm tòi hư thực, còn hạt giống thiết bị và não tinh Kỷ Trùng nhắc tới, bất quá là bổ sung thêm mà thôi.
Mãi đến tận đi vào phòng nghiên cứu trước đây kia, tôi đều chưa từng có chút nào lo lắng: Một đám xác sống năng lực thấp kém mà thôi, dù cho số lượng chiếm ưu, đều không đáng để lo.

Bầy cừu số lượng nhiều hơn nữa, chẳng lẽ còn có bản lĩnh ăn sói?
Nhưng tôi đến cùng đánh giá thấp đám xác sống kia, cũng quên một khả năng -- khí thế đó gợn sóng, có thể không phải một đám xác sống, mà là một cá thể cực kỳ mạnh mẽ.
Phòng nghiên cứu kế tục những trụ sở khác nhất quán màu trắng, tổng để tôi cảm thấy đây là kiệt tác thuộc về một cái thế lực, tường ngoài không nhiễm một hạt bụi vẫn che lấp không được dơ bẩn mục nát nội bộ, đại môn đóng chặt, trước cửa cũng không có thủ vệ.

Cách đến gần rồi, nhưng mơ hồ có thể nghe thấy một ít tiếng vang, phảng phất là người gào thét, lại phảng phất là dã thú gào thét, tiếng chói tai tạp tạp, nghe không chân thực, nhưng khiến lòng người nghe không yên.
Tôi mắt lạnh nhìn, Phạm Linh Linh sắc mặt chỉ khẽ biến trắng, mà Kỷ Trùng hai cái chân đã không nhịn được đánh tới run cầm cập, nếu không phải Ngô Phóng Ca cùng Kiều Tử Mặc hai bên trái phải ngăn cản đường đi của hắn, chỉ sợ sớm đã chạy trối chết.
Thấy tôi nhìn hắn, vội vã bỏ ra một tia cười lấy lòng: "Tiêu bác sĩ, lương thực đều ở phía sau nhà kho, không bằng chúng ta..."
Không chờ hắn nói xong, tôi khoát tay áo một cái, đối với An Nhiên nói rằng: "Quân chia làm hai đường, em mang theo bọn họ về phía sau nhà kho khuân đồ, tôi đi phòng nghiên cứu thăm dò bên trong."
"Một mình chị? Em không yên lòng." An Nhiên lôi kéo tay tôi, nói cái gì cũng không chịu thả.
"Còn có Nhị Bảo." Tôi tránh tránh, cũng không dám dùng sức, chỉ có thể nghĩ tất cả biện pháp khuyên bảo nàng, "Em chẳng lẽ còn không tin thực lực của tôi sao? Nếu thật sự gặp nguy hiểm, nhiều người tôi ngược lại không dễ thoát thân."
"Tin chị cái gì? Tin chị gãy tay gãy chân lại đứt mấy chiếc xương sườn trở về sao? Nếu em nói, chị cần gì phải đi chỗ đó trong phòng thí nghiệm, cùng chúng em đi nhà kho không được sao?" An Nhiên nhưng không chịu thả ra, cắn răng tàn nhẫn mà trừng mắt tôi, gấp đến độ viền mắt đều đỏ một vòng.
Tôi không chịu nổi dáng vẻ nàng đỏ mắt rơi lệ, dĩ nhiên bật thốt lên:" Vậy em đi cùng tôi".

Nói xong lại ảo não không thôi.
An Nhiên ngược lại chuyển nước mắt mỉm cười, nắm tay tôi thật chặt, trong chớp mắt vui cười hớn hở nói với mấy người Kiều Tử Mặc:"Mặc Mặc bốn người các cậu đi trước lấy vật tư thuận tiện đem đồ vật những đội viên khác tìm được đồng thời thu nạp, lát nữa chúng ta hội hợp ở nhà thờ này."
Nàng chỉ chính là địa tiêu thành phố A, một nhà thờ thiên chúa vô cùng hoa lệ gothic.

"Được, cậu là lão đại lời cậu nói được tính!" Kiều Tử Mặc đáp ứng thoải mái, một bên hướng về chúng tôi nháy mắt, "Chúng tớ cũng không phải không có mắt, quấy rối người ta thế giới hai người, đúng không?" Một bên dùng vai chen lấn tới bên người Ngô Phóng Ca.

"Ha ha." Không biết nên làm sao nói tiếp, hắn chỉ có thể cười gượng hai tiếng.

"Cứ như thế đi, lát nữa gặp." Không nói gì phản bác cũng không muốn chấp nhận trêu đùa, An Nhiên hướng về bạn thân của nàng lườm một cái, kéo tay tôi dẫn đầu đi về phía phòng nghiên cứu.

Thời khắc gặp thoáng qua, tôi nhìn thấy Phạm Linh Linh trên mặt lo lắng, Kiều Tử Mặc không biết sợ, Ngô Phóng Ca bất đắc dĩ, cùng với Kỷ Trùng lóe lên một cái rồi biến mất âm ngoan hàn môn khuê tú.
Hừ, kẻ này quả nhiên không phải vật gì tốt, có nên nhắc nhở nha đầu kia một chút hay không?
Quên đi, giết chết nàng ngạo khí cũng tốt, luôn cho là mình năng lực ghê gớm, đấu đá lung tung, còn tiếp tục như vậy, sớm muộn sẽ liên lụy An Nhiên.

Để cho nàng ăn chút vị đắng, nhận được giáo huấn mới biết thu liễm, hiệu quả còn mạnh hơn tôi một mực đàn áp đả kích.
Nhún nhún vai, tùy theo An Nhiên kéo tay tôi hướng về phòng nghiên cứu, nơi này cửa điện tử vẫn nằm ở trạng thái công tác, có thể thấy được hệ thống điện không có bị chặt đứt, vẫn còn có người sử dụng, nhưng mà tôi lại không cảm giác được khí thế người sống....
"Tiêu, nguyên nhân nhất định phải đi phòng nghiên cứu tìm tòi hư thực, có thể nói cho em biết không?" An Nhiên đi ở phía trước, sống lưng ưỡn thẳng tắp, bước tiến ung dung thong thả, giống như này bất quá là thuận miệng hỏi, nhưng tôi từ lòng bàn tay của nàng cảm nhận được một phần căng thẳng.
Tôi nên trả lời nàng ra sao? Nói dối? Hay là nói thật?
Tôi không muốn lừa nàng, nhưng tôi càng không cách nào mở miệng nói cho nàng chân tướng.
Tôi là một con quái vật, bởi vì một loại thuốc thử nào đó, tôi hầu như cùng xác sống giống nhau, tìm tòi mỗi một phòng nghiên cứu là vì điều tra rõ ràng chân tướng, tìm tới biện pháp...!Lý do này, tôi có thể nói sao?
Không, tôi không dám.
Chí ít hiện tại không.
Vì thế, đối mặt nàng chất vấn, tôi chỉ có thể trầm mặc.
"Tiêu, em sẽ chờ chị, chờ ngày ấy chị đồng ý nói cho em, " An Nhiên nhẹ nhàng thở dài một tiếng, bỗng nhiên cười nói, "Sẽ có một ngày kia sao?"
"...Ừ." Dùng sức nhắm mắt, tôi kiềm chế lại hết thảy tâm tình dâng lên viền mắt, nhẹ giọng đáp.
Nếu như có một ngày, em biết tất cả rồi, biết bộ mặt thật của tôi rồi, em còn có thể không hề bảo lưu nói yêu tôi sao?
Tôi không biết, nhưng tôi thủy chung lưu lại một phần hy vọng xa vời.
Bầu không khí trầm ngưng thời khắc, một tiếng hét thảm đột nhiên vang lên, như là lợi kiếm cắt ra phía chân trời, để tôi lập tức phản ứng lại, tiến lên hai bước đem An Nhiên hộ ở phía sau.
Hai bên người chúng tôi là phòng thủy tinh trong suốt, xếp đầy dụng cụ thí nghiệm, lại hết sức ngổn ngang, như là vội vàng trong lúc đó rút đi mà chưa kịp thu dọn.
Phía trước chúng tôi cuối hành lang là một chỗ ngoặt, thanh âm kia chính là từ bên trong truyền đến.
Kỳ quái chính là, cách đến gần như thế, bằng cảm nhận của tôi nhưng chỉ có thể cảm giác được như ẩn như hiện khí thế gợn sóng, có xác sống, cũng có con người, lại như là bị một tầng lồng trong suốt phòng hộ ngăn cách ra, để người khó phân biệt thật giả.
Liền giống như, không tiếng động mà mê hoặc người đến đi vào coi, biết rõ khả năng là cạm bẫy, nhưng không nhịn được từng bước từng bước bước vào.
Tác giả có lời muốn nói: Mị mị quân lại muốn khanh đội hữu →_→
Lại nói b tuyển hạng nhân khí rất cao yêu ~~ có điều ta cũng rất xem trọng cái này, phép thuật võ kỹ kỵ sĩ luyện kim thuật thần mã chơi rất vui nhi, Tinh Linh, Thú Nhân, Long Tộc, giao nhân, Ải Nhân những này chủng tộc đều rất thú vị, mấy cái nữ chủ ta cũng nghĩ kỹ , phải là một rất thú vị cố sự, tên tạm thời định vì ( lưu vong là cái việc cần kỹ thuật nhi ), chính là Tây Phương huyền Huyễn Thế giới bối cảnh khung rất lớn, viết lên rất phí công phu ╮(╯▽╰)╭
Hơn nữa ta cấu tứ , bản này cũng khả năng viết ra cười vang kết quả, chỉ là nữ chủ nên không phải hai đồng loại kia xuẩn manh là được rồi ~~ ta muốn viết Cường Cường! Ngự Tỷ cùng nữ vương! Nắm trảo!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play