Kim giây tích tắc vang vọng, là tiếng vang duy nhất trong màn đêm yên tĩnh, bên trong ánh đèn vắng lặng, chỉ có bóng dáng tôi thật dài kéo ra, lại không làm nền.
Thời gian tự nhiên chảy xuôi, chưa bao giờ bởi vì bất cứ sự vật gì mà chậm lại bước chân; trái tim của tôi chầm chậm nhảy lên, lại cô đơn vì một người mà phập phồng.

Ngồi dựa vào ở trên ghế salông, tôi suy nghĩ bước kế tiếp của Bách Niên, trước mắt nhưng lại thoáng qua biểu hiện oan ức của An Nhiên, tâm tình bất ổn, thật khó trầm tĩnh suy nghĩ.

Thời gian này, nàng hẳn đã đi vào giấc ngủ, nhưng tôi biết nàng nhất định ngủ cũng không yên ổn.

Thời gian ở chung không dài, nhưng tôi hiểu rõ tính cách nàng đa sầu đa cảm, sẽ bởi vì một ánh mắt khen ngợi mà ngọt ngào một buổi chiều, cũng sẽ bởi vì một câu nói lạnh lùng mà thương tâm cả đêm, tôi hưởng thụ nàng vì một cái nhíu mày một nụ cười của tôi mà để ý, rồi lại không đành lòng nàng cẩn thận từng li từng tí một mà buồn bã ủ rũ.
Loại tâm tư mâu thuẫn này dằn vặt tôi một đêm, dù cho không cần ngủ quá nhiều để khôi phục thể lực, cũng không khỏi có một chút uể oải.

Thật vất vả thảm thương đến tám giờ ngày mai, tôi trở lại trong không gian nhìn tình huống Tưởng Thiên một chút, xác định tính mạng hắn trong thời gian ngắn không đáng lo, khen thưởng Nhị Bảo một viên não tinh dặn dò nó trông coi tốt đối phương liền rời khỏi .
Đem bản thân rửa mặt quản lý một phen thật tốt, thay đổi một thân váy ngắn, trang điểm nhạt, do dự chốc lát, tổng nghi ngờ gặp qua Tưởng Thiên sau trên người nhiễm đến nhàn nhạt mùi máu tanh, tôi lại xịt chút nước hoa, lúc này mới cảm thấy tốt hơn một chút.

Hướng về tấm gương khẽ mỉm cười, tôi rất hài lòng trang phục hiện tại, tôi vẫn luôn biết, dung mạo của chính mình là xuất sắc, thái độ lạnh nhạt không trả lời đưa đến nhiều người đổ xô tới cố gắng thỏa mãn ham muốn chinh phục của bọn họ.

Chỉ là, nếu như đối tượng đổi thành một người phụ nữ, phần ưu thế này còn có thể thuận buồm xuôi gió tạo tác dụng sao?
Đều nói nữ nhân như Bạch Liên hoa càng có thể giành được hảo cảm đồng giới, vậy tôi có phải là cần thử thay đổi? Đây là tôi lần đầu tiên vì ngoại hình bản thân khổ não, nhưng nguyên nhân lại buồn cười như vậy — nữ vi duyệt kỷ giả dung*.

(*người con gái làm đẹp vì người mình yêu)

Một mặt, tôi có thể bình tĩnh mà lý tính phân tích chính mình loại biểu hiện này không tự tin.

Mặt khác, nhưng tôi không thể tự kìm hãm bị phần thấp thỏm này khống chế, vì phần u buồn này mà nôn nóng.

Nữ nhân trong tình cảm đều là kẻ ngốc—— hiện tại tôi, dĩ nhiên là trăm phần trăm không hơn không kém kẻ ngốc.

Nhưng bởi vì người đó là An Nhiên, tôi liền cảm thấy được, cho dù là vờ ngớ ngẩn cũng không phải cái chuyện không thể tiếp thu.

Cười một cái tự giễu, tôi thậm chí mang theo chút không thể chờ đợi được nữa gõ lên cửa sát vách.
Một hồi lâu, cửa mới mở ra, cũng không phải là người tôi mong nhớ.

Kiều Tử Mặc một tay đỡ khung cửa, một tay che miệng lại ngáp một cái, mắt buồn ngủ mông lung nhìn tôi một cái, tức giận than thở: "Là cô a...!Lão nương không phải muốn nghỉ ngủ nướng sao? Tại sao một hai đều không an ổn! Càng muốn cùng lão nương đối nghịch đúng không! Thần phiền a..."

Thấy tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, nàng bĩu môi, lần thứ hai ngáp một cái, đơn giản cả người đều nằm nhoài trên khung cửa, híp mắt nói, "Tôi biết cô cũng là đến tìm Tiểu An Tử...!Đáng tiếc cô tới chậm một bước, nàng theo người ta chạy lạc ~ "
"Nói rõ ràng." Tôi trong lòng biết cô nàng này đều chọc giận tôi làm vui, tuy rằng trong lòng không thích, nhưng cũng không có lập tức biểu hiện ra, chỉ là ổn vẻ mặt, nhàn nhạt hỏi nàng, "Cùng ai."
"Nha nha ~ chính là bạn mới chúng ta mới quen ngày hôm qua, nàng gọi Tống Dịch Thư, nói cô cũng không biết ~" Kiều Tử Mặc đắc ý cười cười, giống như quen biết được đại nhân vật gì đó vậy, "Nàng rất yêu thích Tiểu An Tử chúng ta thì cô làm sao?"
Tôi không muốn cùng nàng miệng lưỡi chi tranh, đối với nàng như có như không khiêu khích không để ý tới: "Đi chỗ nào ?"
"A...! Cái này đúng là không có nói, ngược lại các nàng đáp ứng mang về cho tôi điểm tâm nha~" Kiều Tử Mặc suy nghĩ một chút, nhún vai buông tay một bộ dáng vẻ vô lại "Ngươi có thể làm khó dễ được ta sao".
Tôi nhìn vẻ mặt nàng không giống giả bộ, trong lòng lại không khỏi buồn bực lên: "Trừ ăn ra, cô còn nhớ cái gì?"
Nghĩ đến là không trông cậy nổi cái này kẻ tham ăn này, phải tìm được An Nhiên vẫn cần dựa vào chính mình nỗ lực.

Không để ý tới nàng căm giận bất bình kêu to, tôi bước nhanh đi ra ký túc xá, hướng về trung tâm thành phố.

Nếu ước định mang thức ăn trở về, các nàng rất có thể sẽ đi qua căn tin, mà thành phố này hai căn tin đều ở phía nam, khoảng cách tòa nhà văn phòng của Tưởng Thiên cũng không phải xa.
Tôi nhàn nhã đi theo con đường hôm qua đi qua, một bên giống như lơ đãng quan sát tình huống bốn phía, hiện tại đã đến thời gian cố định căn cứ làm việc, một ít người bình thường tiến hành lao động chân tay bắt đầu lục tục rời đi chỗ ở tạm thời đi tới vị trí bọn họ công tác.

Tất cả nhìn như ngay ngắn có thứ tự, cùng bình thường cũng không hề có sự khác biệt, thế nhưng cẩn thận lưu tâm liền sẽ phát hiện, thỉnh thoảng có nhiều đội ăn mặc thống nhất, vẻ mặt nghiêm túc chạy qua, từ trên người bọn họ truyền đến sóng năng lượng mơ hồ tỏ rõ thân phận dị năng giả của bọn họ.
Đi ngang qua đống nhà lớn kia, tầng dưới chót vây tụ mấy trăm người, chia làm phe phái khác nhau đối lập, nhưng chỉ là từng người yên tĩnh chờ đợi, không có manh động.

Nói vậy mỗi người thủ lĩnh bọn họ đều tụ tập ở trên lầu tôi giả tạo hiện trường tìm kiếm manh mối ——hoặc là, đối với Tưởng Thiên chết không để ý chút nào, chỉ vì vấn đề phân phối quyền lực căn cứ mà tranh luận không ngớt?
Ai sẽ vì hắn chết thương tâm, vì hắn chết rơi một giọt nước mắt chân tâm sao?
—— Platon nói: Người tạo oan khuất so với người gặp oan khuất càng đáng thương.
Như vậy, tôi cùng Tưởng Thiên so ra, đến tột cùng là ai càng đáng thương hơn?
Theo cái thế cuộc thần hồn át thần tính này xem ra, Bách Niên động tác còn chưa đủ nhanh chóng, ngoại trừ nàng ra, thế lực của hắn cũng rất nhanh phản ứng lại, từ những người này vẻ mặt căm thù cùng quần áo không giống đến xem, hẳn không chỉ thuộc về một cái thế lực.

Đương nhiên, lần này hỗn loạn càng lớn, đối với kế hoạch của tôi liền càng là có lợi.
Nữ nhân này cũng thật là không có có phụ lòng tôi kỳ vọng, kiêu ngạo đến tự phụ, kích động đến lỗ mãng, cũng khó trách đến hiện tại còn chỉ là cái đội phó.

Như vậy nói cách khác, cái căn cứ này còn ẩn giấu đi đòn bí mật tôi không biết, thật đúng là chờ mong cảm giác sung sướng sau khi đem bọn chúng từng cái từng cái bắt tới a.

Có điều, hiện tại tôi để ý nhất, lại là tăm tích An Nhiên, tiểu tử không nghe lời, có phải nên cho nàng một chút trừng phạt đây?
Vòng qua đám người dày đặc, tôi từ từ hướng về phía phòng ăn đi tới, bỗng nhiên cảm giác được một luồng khí thế quen thuộc, hầu như không cần suy nghĩ, bước chân của tôi liền tự phát đi theo về phía hướng kia.
Cái sóng sức mạnh kia cùng khí thế trên người tôi mười phần giống nhau, nhưng mà cùng Cù Tốc trước đây không lâu chôn thây biển lửa càng giống nhau như đúc...! Lẽ nào, người đàn ông kia dĩ nhiên không có chết?
Cũng không phải là không có khả năng này, dù sao, năng lực hồi phục của tôi có thể so với xác sống, ở trong biển lửa đào mạng cũng không phải việc khó...!Nhưng nếu thật sự là như thế, vậy sự tình liền có chút khó giải quyết.
Tôi chắc chắn sẽ không cho hắn bất kỳ cơ hội tiếp cận An Nhiên, nếu có thể giết hắn một lần, tự nhiên cũng có thể giết lần hai.

Tăng nhanh bước chân truy đuổi thứ kia, mười phút sau đó, tôi thấy một bóng lưng tinh tế quẹo vào trong ngõ hẻm, bước chân hơi ngưng lại, tôi không có tiếp tục đuổi tới, mặc dù khí thế rất tương tự, nhưng tôi có thể xác định, bóng người kia, là một người phụ nữ, mà không phải Cù Tốc tôi nguyên tưởng.
Lòng cảnh giác hơi giảm, nhưng một nguyên nhân khác khiến cho tôi dừng bước lại chính là: Ở đây, tôi cảm giác được khí thế An Nhiên.

Đối với tôi mà nói, dù cho là ở trong bể người lên tới hàng ngàn, hàng vạn, cũng có thể ngay đầu tiên nhận ra nàng, này giống như là thiên phú từ lúc sinh ra đã mang theo, ở thời điểm tôi cảm giác được, năng lực này đã tự nhiên như hô hấp.

Nhảy nhót chỉ duy trì trong nháy mắt, bởi vì tôi nhận biết được bên người An Nhiên, còn có một người khác tồn tại.
Tôi nín thở, thu lại lên hết thảy khí tức, thả nhẹ bước chân, chậm rãi đi ra ngõ nhỏ.
Cách đó không xa là một quảng trường lộ thiên, khô cạn suối phun, điêu khắc vỡ nát, ghế dài cho người nghỉ ngơi loang lổ, nhìn qua có chút hoang vu, bởi vậy hai cái bóng người gần gũi ngồi dựa vào nhau kia có vẻ đặc biệt làm người khác chú ý.

Người quay lưng về phía tôi, từ thân hình nhìn lên, là một nữ nhân gầy gò, cao cao buộc lên đuôi ngựa, trang phục học sinh nhàn nhã như thế, có thể thấy được tuổi tác cũng không lớn.

Người này, tôi chưa từng thấy, hơn nữa dị năng của nàng cũng chỉ là trình độ trung bình —— tôi muốn giết nàng, quả thực dễ như trở bàn tay.
An Nhiên theo nàng mà ngồi, nghiêng người quay lưng về phía tôi, chính đang chăm chú lắng nghe , ánh mắt chăm chú kia như là ở trong lòng tôi tạc ra một cái động, ồ ồ chảy ra màu đen nước độc, từng bước xâm chiếm lý trí ít ỏi của tôi, tôi không thể chịu đựng, không thể chịu đựng trong mắt nàng chứa đựng bóng dáng của người khác —— nàng là của tôi.
Tôi xa xa mà nhìn, bước chân như mọc rễ, cổ họng như cọ xát, hết thảy cảnh tượng trước mắt phảng phất dần dần hiện lên một tầng màu máu, tôi cắn cắn đầu lưỡi, đem cỗ sát ý mãnh liệt sôi trào kiềm chế lại.

Không biết các nàng nói đến cái gì, người phụ nữ kia bỗng nhiên mất khống chế bụm mặt, sau đó như là ý thức được bên người còn có người, liền rất nhanh dời bàn tay, chẳng qua là nhịn không được dùng tay vuốt mắt, dáng vẻ như thương tâm rơi lệ.

An Nhiên thấp giọng nói cái gì, từ góc độ tôi nhìn lại, trên mặt của nàng là lo lắng cùng với đau đớn thương tiếc khiến tôi cảm thấy nghẹt thở.
Liền ở một khắc tiếp theo, nàng lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó hai tay nâng lên mặt người phụ nữ kia, chậm rãi để sát vào, hầu như muốn hạ xuống hôn môi, tôi chỉ cảm thấy cả người máu tươi đều dâng lên đầu óc, nhiệt độ sôi trào ở giây tiếp theo rơi xuống âm điểm, đem hết thảy lý trí tôi nhẫn nại đều đông thành nước đá, ở trong khoảnh khắc, phá thành từng mảnh băng nhỏ sắc bén, cắt rời mỗi một tấc máu thịt của tôi.
Tôi không biết mình làm sao ở thời gian trong chớp mắt vọt đến bên cạnh hai người, chỉ là lúc thời điểm tôi phục hồi tinh thần lại, đã thấy người phụ nữ kia hung hăng ném trên đất, chân phải đang giẫm ngực của nàng, chỉ cần thoáng dùng sức, liền có thể bước qua xương ngực nàng, đem trái tim của nàng ép thành mảnh vỡ...
"Tiêu!" An Nhiên không thể tin tưởng kinh ngạc thốt lên để thần trí tôi sắp biến mất nhanh chóng trở về vị trí cũ, tuy rằng điên cuồng đố kị ở trong đầu tôi không ngừng rêu rao khuây khỏa nháy mắt giẫm xuống thứ kia, tôi vẫn chậm rãi dời đi chân.
Buồn bực mất tập trung, tôi không dám nhìn tới ánh mắt An Nhiên giờ khắc này, nhưng cũng không muốn làm cho nàng tiếp tục cùng nữ nhân này ở tại một chỗ, nắm lấy cổ tay nàng, không nói lời gì mang theo nàng nhanh chân rời đi.

Không biết qua bao lâu, tôi chỉ lung tung đi không có mục đích, không ngừng mà đi, tựa hồ chỉ cần còn ở trên đường, thì nàng sẽ không chất vấn, tôi liền có thể tránh thoát ánh mắt khiến người đau lòng kia.
Nhưng tôi biết, lừa mình dối người chỉ là nhất thời trốn tránh, tôi cuối cùng cũng phải đối mặt.

Từ trên tay truyền đến sức mạnh nói cho tôi, An Nhiên nàng hiện tại, tức giận phi thường.

Mà cái này cũng là nguyên nhân tay chân tôi luống cuống, tôi không biết nên giải thích thế nào lúc nãy mất khống chế, càng không biết làm sao biện bạch tâm ý tôi hỗn loạn.

Nàng cắn môi hận hận trừng mắt tôi, sắc mặt bởi vì lúc nãy đi nhanh mà nhiễm phải mỏng manh phi sắc, trong mắt mông lung một tầng sương mù ai oán lại ủy khuất, xem ở trong mắt tôi, nhưng là một loại cực hạn phong tình, quỷ thần xui khiến, tôi nghĩ tới một màn khiến trong lòng người đau nhói kia, tay giống như là có ý thức vậy, xoa môi nàng theo bản năng cắn chặt.
—— nơi này là của tôi, nàng là của tôi.
Gần giống như nhập ma vậy, tôi giữ lấy cằm của nàng, tàn nhẫn mà hôn lên môi nàng.
Liền như vậy trầm luân.
Tác giả có lời muốn nói: Có thưởng lại còn đoán dưới một màn An Nhiên phản ứng, đoán đúng phụ tặng tiểu kịch trường nha thân ~~ Tiểu Mỹ dương quân tự mình biểu diễn!
Vốn là ngày hôm nay chuẩn bị hảo hảo ôn tập, thế nhưng nghĩ lại vừa nghĩ, xem như là cho thi đại học xong bọn nhỏ phúc lợi được rồi, thực sự là bị chính mình cảm động khóc ╮(╯▽╰)╭
Ngày mai cuộc thi tất quá! Amen!
Mặt khác, tiểu diệp muốn hảo hảo bảo trọng móng vuốt nha ~~ dưỡng cho tốt móng vuốt là có thể manh ~ manh ~ đát ~ khách tới xuyến yêu ~~.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play