Ngơ ngơ ngác ngác nửa tỉnh nửa mê, tôi chậm rãi cảm giác được vị trí hoàn cảnh, cùng với cổ tay đau đớn không ngừng, thử muốn nhúc nhích, lại bị nhẹ nhàng đè xuống, âm thanh Tiêu vang lên bên tai tôi, ôn nhu đến có chút không chân thực: "Đừng nhúc nhích."
Cổ tay phải của tôi bọc băng gạc dày đặc, tay trái thì lại châm cây kim, chất lỏng lạnh lẽo chậm rãi chảy vào theo tĩnh mạch mu bàn tay, nghiêng đầu đi, nhìn thấy chính là màu sắc đỏ tươi- tôi đang truyền máu?
Còn có, cái con to xác ngậm túi máu đó là gì? Đã xảy ra chuyện gì?
Hết thảy trước mắt làm đại não tôi đình trệ vận chuyển không được, chỉ có thể ngơ ngác men theo giọng nữ quen thuộc quay mặt lại.
Tiêu dường như là bất đắc dĩ cười cười, nhẹ nhàng hôn gò má tôi một cái, ôn nhu nhỏ nhẹ khuyên nhủ: "Thân thể của em còn rất yếu ớt, ăn một chút gì, lại ngủ một hồi có được không?"
Tôi thuận theo gật đầu, nhưng trước khi nàng muốn buông tay kéo chặt góc áo nàng, trong lòng khủng hoảng lóe lên một cái rồi biến mất: "Đừng đi..."
Nàng thở dài, nắm chặt tay tôi, bàn tay vẫn mềm mại, nhưng không còn là khối băng nữa, mà có nhiệt độ cơ thể, không nóng nhưng đủ để xua tan lạnh giá của tôi, khiến người an lòng: "Tôi sẽ bảo vệ em."
Được nàng nhiều lần bảo đảm, tôi rốt cục không chống cự nổi buồn ngủ, ngủ thiếp đi.
Thời điểm tỉnh lại lần nữa, Tiêu đã không ở bên cạnh tôi.
Có điều, tôi có thể cảm giác được hơi thở của nàng, nói rõ nàng ở ngay gần vẫn chưa đi xa, điều này làm cho tôi an tâm không ít, cũng tỉnh táo lại không có lập tức nhảy lên tìm kiếm.
Thân thể vẫn là mềm nhũn không dùng sức nổi, hai tay cũng không thể tùy ý động tác, tôi chuyển động cái cổ, chỉ có thể nhìn thấy Lăng Chí và Lôi Tinh hai bên trái phải ngồi ở bên cạnh tôi.

Người trước chuyên chú nhìn chằm chằm túi máu của tôi, người sau chính là hững hờ mà nhìn ngoài cửa lớn - xem ra, hẳn là Tiêu ở bên ngoài.
Không nhìn tới trong mắt Lôi Tinh ước ao, tôi theo ánh mắt Lăng Chí, trông thấy được một con chó lớn cao hơn nửa người đang cẩn thận từng li từng tí ngậm túi máu của tôi, buồn bực ngán ngẩm vẫy đuôi, thấy tôi nhìn về phía nó, hưng phấn nghẹn ngào hai tiếng, nhưng bởi vì ngậm túi máu không thể há mồm, chỉ rất có linh tính dùng móng vuốt tráng kiện nhẹ nhàng lay hai lần ở trên đùi tôi, bày tỏ thân thiết - cho dù bên ngoài biến hóa long trời lở đất, tôi vẫn nhận ra nó.

"Nhị Bảo? Làm sao ngươi trở nên lớn như vậy ?" Tôi giật mình đưa nó từ đầu tới đuôi quét một vòng, dáng vẻ uy phong lẫm lẫm còn đâu tiểu thổ cẩu tròn vo đần độn lúc trước, nói nó là một cự lang trưởng thành cũng không quá đáng.
Tôi không khỏi nghĩ đến vết thương trên người Tiêu lúc trước, bây giờ thêm Nhị Bảo biến hóa to lớn - đến tột cùng nàng gặp phải chuyện gì?
Đơn giản chưa trôi qua bao lâu, trước khi tôi sắp kết thúc truyền máu, Tiêu trở về, sắc mặt bình tĩnh, nhưng tôi nhận ra được nôn nóng nàng che giấu phía dưới.
"Tỉnh rồi? Còn có chỗ nào khó chịu không?" Nàng thấy tôi, theo bản năng mà nhếch lên một mỉm cười nhàn nhạt.
"Không có." Tôi lắc lắc đầu, thử đứng lên, nàng lập tức một bước dài tiến lên đỡ lấy tôi, tôi chú ý tới vẻ mặt Lôi Tinh buồn bã, sau đó như không có chuyện gì xảy ra mà lùi về sau một bước, thu hồi tay muốn tới dìu tôi.
Trong lòng tôi thở dài, không nhịn được trừng Tiêu một chút, nàng vô tội trừng mắt nhìn, cho rằng tôi ghét bỏ trên đất quá cứng, thẳng thắn ôm tôi vào trong ngực nàng, để tôi ngồi ở trên đùi của nàng - ánh mắt thất lạc kia rõ ràng chuyển thành đố kị.
Tôi âm thầm lườm một cái, chậm rãi thả lỏng sau lưng cứng ngắc, hỏi chuyện phát sinh lúc Tiêu rời khỏi căn cứ.
Nàng thoải mái cười cười, chỉ lựa chọn trọng điểm dăm ba câu tự thuật một lần, tôi lại nghe hãi hùng khiếp vía, tức giận nàng không chào mà đi rồi lại đau lòng nàng bị trọng thương, bị trở ngại vì hai người khác ở đây không tốt nói thêm cái gì, chỉ có thể nắm thật chặt tay nàng.
Bốn người chúng tôi thêm vào Nhị Bảo liền chấp nhận một buổi tối ở trong sảnh trạm xăng dầu này, đối với hai tiểu thư thần bí nọ, tuy tôi tiếc nuối không có tự mình cảm tạ các nàng đuổi đi đám Hoạt Thi, thế nhưng dù sao hai người này không rõ lai lịch, khiến người nhìn không thấu, tiếp tục cùng các nàng làm bạn, tôi vẫn còn có chút lo lắng - nếu các nàng tự mình rời đi, cũng giảm bớt tôi băn khoăn, đúng là đều đại hoan hỉ rồi.
Một buổi tối trôi qua rất nhanh, sáng sớm ngày mới mờ sáng, chúng tôi liền lái xe rời đi trạm xăng dầu, trạm xăng dầu sớm đã bị người cướp đoạt hết sạch, ngay cả xác sống đều không thấy tăm hơi, chỉ có khắp nơi sót lại vết máu loang lổ tỏ rõ nơi này đã từng xảy ra thảm kịch.
Dựa theo kết quả tối hôm qua chúng tôi thảo luận, một mảnh địa vực này hẳn là giường ấm của lượng lớn xác sống, hiện tại lại có không ít Hoạt Thi ở phụ cận hoạt động, mục tiêu là hướng tới não tinh - không biết tại sao, bọn họ quấn lấy Tiêu, phải đem nàng mang đi, vì thế chúng tôi chẳng những phải tránh né phần lớn xác sống tập kích, còn phải cẩn thận những sinh vật cải tạo này lùng bắt.
Ngồi ở chỗ phía sau Land Rover, bị Tiêu ôm vào trong lòng, tôi cẩn thận mà nghiêng đầu đến xem nàng- lúc đang nói đến hai chữ "Hoạt Thi", vẻ mặt nàng hờ hững không gợn sóng, trong mắt không nhìn thấy nửa phần sóng gợn, nhưng càng làm lòng tôi chua xót: Nàng đối với với thân phận của chính mình, dĩ nhiên đã tê dại đến thế.
Phỏng theo bản đồ, chúng tôi cách mục đích thành phố B còn có chừng mấy ngày đường xe, hơi làm phân tích, chúng tôi quyết định đi một con đường gần rừng cây nhiệt đới, dù đường xa lượn quanh chút, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể ẩn náu vào trong rừng rậm, nhân cơ hội rời đi.
Chẳng qua mới đi nửa ngày, Tiêu liền cảm giác được một đoàn Hoạt Thi đang áp sát, số lượng còn kinh người hơn nhiều so với tiểu đội lần trước chúng tôi gặp phải, chúng tôi chỉ có thể quay đầu đi một con đường khác.
Kỳ quái chính là, quá một ngày, lúc chúng tôi nghỉ ngơi trên đường, lại có đội ngũ Hoạt Thi tới gần, khiến chúng tôi không thể không lập tức lên xe khởi hành, tránh né giao chiến với bọn họ - nghĩ đến nếu không phải phạm vi Tiêu cảm giác cực lớn, có thể rời đi trước khi bọn hắn phát hiện, chỉ sợ chúng tôi sớm đã bị bắt.

Thế nhưng, bất luận chúng tôi thay đổi con đường thế nào, tựa hồ luôn có Hoạt Thi sẽ không lâu sau gặp gỡ chúng tôi, phảng phất bọn họ rõ ràng biết con đường chúng tôi tiến tới, sớm liền ở vị trí này chờ đợi vậy, nếu nói là trùng hợp, không khỏi gượng ép một chút.

Tôi luôn cảm thấy, có một đôi mắt đang âm thầm rình chúng tôi, vô hình trung có một cái tuyến, vững vàng mà dẫn dắt chúng tôi, mà một đầu tuyến khác, bị bàn tay đen không biết nắm giữ, dễ như ăn cháo đùa bỡn chúng tôi trong lòng bàn tay.
Xem từ trên bản đồ, đối phương tựa hồ vô tình hay cố ý đem chúng tôi bức đến một phương hướng - đó là con đường tới thành phố B nhanh nhất, sự phát hiện này không thể không khiến người suy nghĩ sâu sắc.
Đến ngày thứ ba, Tiêu rốt cục quyết định dùng thủ đoạn.
Dừng xe ở một chỗ rẽ nào đó, Tiêu từ trong không gian thả ra Nhị Bảo, lôi kéo tôi ngồi lên phía sau lưng nó, nói với Lôi Tinh và Lăng Chí kinh ngạc: "Chúng ta tách ra đi."
"Nhưng mà..." Lăng Chí cau mày vừa muốn nói, Lôi Tinh cũng đã cướp phản đối nói, "Các cô sẽ không dự định cưỡi con, con...!không biết là cái con gì này chạy đi chứ?"
"Nhị Bảo là sủng vật của ta." Tiêu động viên sờ sờ nghe được Lôi Tinh ghét bỏ sau đó Nhị Bảo bất mãn nhe răng, lạnh nhạt nói, "Huống hồ, mục tiêu của bọn họ hẳn là ta, chỉ cần đem bọn họ dẫn ra, liền dễ thoát thân.

Đến lúc đó, các ngươi ở địa phương chỉ định chờ chúng ta là được ."
Thấy Lôi Tinh còn muốn nói nữa, Tiêu lạnh lùng liếc nàng một chút, không vui hỏi ngược lại: "Sao vậy? Ngươi là muốn nghi ngờ mệnh lệnh của ta sao, Lôi Tinh?"
Nàng há miệng, lập tức cúi đầu, bất cam bất nguyện thỏa hiệp.
Thật sâu nhìn chúng tôi một chút, Lăng Chí nhảy lên xe trước, Lôi Tinh còn muốn nói điều gì, cuối cùng lại đột nhiên xoay người mở cửa xe- xe rất nhanh phát động, tôi bị Tiêu ôm lấy ngồi ở trên lưng Nhị Bảo, yên lặng mà nhìn theo vết xe Land Rover nghênh ngang rời đi, trong lòng có chút phiền muộn.
Lúc này, Tiêu bỗng nhiên tựa ở trên bả vai tôi, nhẹ nhàng nói rằng: "Hai người bọn họ, có vấn đề."

"Hả?" Bên tai ngứa, tôi không có tâm tư cân nhắc, chỉ muốn nhanh lên một chút tách ra hơi thở ấm áp của nàng.
Nhưng nàng ôm tôi thật chặt, không cho tôi tránh thoát, trái lại ngày càng táo tợn thở bên tai tôi, vừa nói suy đoán của chính mình, "Bằng không, Hoạt Thi làm sao có khả năng nhanh như vậy tìm đến cửa? Này không hợp với lẽ thường."
"Ừm..." Tôi qua loa đáp một tiếng, lại chỉ muốn làm sao tách ra nàng quấy rầy.
"Tôi hoài nghi, hai người bọn họ ở trong, có một là nội gian; cũng có thể, hai người đều là - so sánh với nhau, Lôi Tinh độ khả thi càng lớn hơn."
Tôi sững sờ, nhưng dừng lại giãy dụa, tò mò hỏi nàng: "Tại sao nói như vậy?"
Nàng lạnh lùng ngoắc ngoắc khóe môi, ánh mắt sâu thẳm: "Bởi vì, nàng luôn luôn không hiểu ra sao đánh giá tôi, vô duyên vô cớ lấy lòng tôi- nhưng lại không biết, càng như vậy, càng dễ dàng gây nên hoài nghi."
Tôi nhìn gò má nàng có vẻ cao thâm khó dò, giống như vô ý dời tầm mắt, cũng yên lặng nuốt xuống sắp sửa mở miệng phản bác - người ta rõ ràng là coi trọng chị mới đối với chị lấy lòng đó!
Quên đi, liền để Tiêu hiểu lầm vậy đi, ai bảo Lôi Tinh mơ ước chính là người trong lòng tôi đây?
Dù tôi chính trực lớn đến mức nào, cũng sẽ không đi trợ giúp tình địch của chính mình nha...!Chỉ có thể nói với nàng một tiếng xin lỗi.
- ở trước mặt ái tình, tôi cũng chỉ là một nữ nhân ích kỷ mà thôi.
Nhị Bảo không hổ là sủng vật tốt, dốc sức mang người, ngồi ở trên lưng nó, dù không có yên ngựa bàn đạp, ngược lại cũng không cảm thấy khó chịu, đại khái là bởi vì có Tiêu ôm tôi đi.
Thả lỏng dựa vào ở trong lòng nàng, được mùi vị nàng vây quanh, trong lòng tôi một mảnh an bình, càng không mảy may tận thế lo lắng căng thẳng và bị truy đuổi, phảng phất hai người chúng tôi đang thanh thản đạp thanh giao du.
Nhị Bảo không nhanh không chậm đi tới, thỉnh thoảng ngửi mùi vị trong không khí một hồi, thật giống chẳng hề để trọng lượng của hai chúng tôi ở trong mắt.
Qua hơn một giờ, lúc tôi đang dự định đề nghị nghỉ ngơi một lúc, Nhị Bảo bước chân dừng lại, phía sau lưng hơi đứng thẳng, hướng về nơi nào đó bày ra tư thế công kích, mà Tiêu cũng ôm sát eo tôi, cảnh giác nhìn về phía trước.
Vẻ mặt nàng dần dần nghiêm nghị lên, vỗ vỗ đầu Nhị Bảo, thấp giọng nói: "Đi vào trong rừng, nhanh."
Nhị Bảo nghẹn ngào một tiếng, xoay người liền chạy đi, tôi vững vàng nắm lấy lông sau gáy nó, lúc này mới chậm rãi ổn định cân bằng - tay bên hông như đai sắt vậy, tựa hồ có thể cảm giác được chủ nhân cứng ngắc và hoảng loạn, tôi không khỏi ôm lấy cánh tay Tiêu, để nàng càng thêm gần kề tôi một ít, mặc dù trên lưng chốc chốc sượt qua mềm mại khiến tôi thất thường, nhưng ở một khắc tiếp theo bị lo lắng hòa tan.
- tôi có thể cảm giác được, tình hình của nàng rất nguy.

Hô hấp trầm trọng, giữa trán thấy mồ hôi, sắc mặt trắng đến đáng sợ, tựa hồ là bệnh trạng say xe.
Nhị Bảo lại nhanh chóng chạy một lúc, tôi thấy đã tiến sâu vào cánh rừng, đơn giản bảo nó ngừng lại, quay người ôm Tiêu chậm rãi trượt xuống từ trên lưng nó.
Nàng mở mắt ra, dùng sức cắn cắn môi, một tay lôi kéo tôi một tay khoác Nhị Bảo, tiếp theo một cái chớp mắt, chúng tôi đều tiến vào trong không gian, mà nàng cũng thoát lực nằm ở trên người tôi, quăng đi dáng vẻ nhất quán tao nhã, hầu như muốn mềm ra trên mặt đất.
Tôi vội vàng đỡ nàng ngồi xuống, giúp nàng thuận thuận phía sau lưng, đợi nàng thở ra hơi, tâm tôi mới theo hạ xuống.
Nước da nàng vốn trắng nõn, sắc môi cũng thiên hướng nhạt nhẽo, trong ngày thường đều là vẻ mặt kéo căng, không coi ra gì, hiện tại nhưng là chật vật nhẹ thở gấp, viền mắt ửng hồng, một bộ tư thái mảnh mai, mắt hàm xuân thủy, quyến rũ mê người, còn là tuyệt nhiên xinh đẹp bất đồng - đều khiến người động lòng.
Tôi không kìm lòng được hôn nàng.
Tác giả có lời muốn nói: Mị mị quân người ta đó là coi trọng ngươi!
Đáng thương Lôi Tinh, vì ngươi điểm sáp.
Đúng rồi, tay ta nhất tiện mở ra đồng nhân Vô Hạn Khủng Bố, cp là nữ tôn quốc nhị Hoàng Thái Nữ VS âm u nữ thần.

.

.

Kinh bệnh, nếu như xem qua một điểm cái kia bị khóa ( tướng quân, quân sư cho mời ) hẳn phải biết nữ chủ bối cảnh; nếu như xem qua Vô Hạn Khủng Bố nguyên tác hẳn phải biết đáng thương Vi cô nương bắn cung thiên tài minh nhân; nếu như đều chưa từng xem vậy coi như làm nguyên sang cũng không liên quan, bởi vì tra tác giả cũng không thấy qua nguyên tác thế nào = =b
Đương nhiên tinh lực chủ yếu còn ở trên bản văn này~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play