Một bữa tiệc tối, mọi người ăn tới mồ hôi đầm đìa, Huyết Lang chính là Yêu thú, khắp người đều là bảo vật, dùng để nấu canh chính là đồ đại bổ tẩm bổ thân thể, đặc biệt là đối với Trương Phong Niên và Hổ Oa, sau khi ăn thì cảm thấy toàn thân nóng hổi.

Ban đêm, Tiểu Linh Viên cũng không bình tĩnh, bữa tối mới ăn được một nửa thì một vị khách xinh đẹp tới.

Người đến là một nữ đệ tử bạch y phiêu diêu, ánh trăng chiếu lên người nàng, thánh khiết không tỳ vết, trên gương mặt luôn luôn là vẻ lạnh lẽo cự người xa ngàn dặm, cẩn thận nhìn kỹ, đó không phải là Tô Tâm Nguyệt ở Phong Vân Đài lúc sáng sao?"Ơ! Tô sư tỷ, ngọn gió nào thổi ngươi tới đây thế?” Diệp Thiên không thèm nhìn Tô Tâm Nguyệt, chỉ lo vớt thịt soi, lời nói cũng không mặn không nhạt.

Nghe Diệp Thiên nói như vậy, sắc mặt Tô Tâm Nguyệt hơi chìm xuống, nhưng nàng vẫn hít sâu một hơi, không có phát tác ngay tại chỗ.

"Sư tôn mời ngươi gia nhập vào Nhân Dương Phong.

" Tô Tâm Nguyệt lạnh nhạt nói, nói xong thì ném một phong thư qua: "Nếu đồng ý thì trời sáng là có thể đến Nhân Dương Phong ta.

"Mặc dù Tô Tâm Nguyệt lạnh nhạt nói nhưng trong lòng lại đang gắng nén giận, nàng là ai, nàng là một đóa hoa tươi đẹp ở ngoại môn Hằng Nhạc Tông, đệ tử quan môn của thủ tọa của Nhân Dương Phong, hôm nay ở Phong Vân Đài, nàng bị Diệp Thiên thuyết giáo một phen, nhưng không ngờ sau khi về thì Thanh Dương Chân Nhân lại sai nàng tới truyền tin.

"Nhân Dương Phong mời, đúng là khiến cho ta thụ sủng nhược kinh!""Thư đã đưa, ngươi tự giải quyết cho tốt.

" Tô Tâm Nguyệt không muốn chờ lâu, để lại thư, sau đó quay người rời đi.

Khi sắp đi ra khỏi Tiểu Linh Viên thì nàng lại dừng bước, liếc nhìn Diệp Thiên còn đang lang thôn hổ yết: "Đừng tưởng là đánh bại Triệu Long thì thiên hạ vô địch, ngươi phải biết, trong Hằng Nhạc Tông có khối đệ tử có thể diệt ngươi, sát tâm quá nặng, suy cho cùng cũng khó thành chính quả.

"Sau khi nói xong, Tô Tâm Nguyệt vọt đi như một trận gió mát.

Nàng rời đi cũng không khiến cho Diệp Thiên thay đổi, hắn vẫn gặm thịt sói, ăn như lang thôn hổ yết.

"Chàng trai trẻ, Nhân Dương Phong chính là một trong ba đại chủ phong ở ngoại môn, hay là đi đi! Đừng làm lỡ tương lai, nhịn một chút là được rồi.

" Trương Phong Niên ôn hòa nói, cũng thật lòng suy nghĩ cho Diệp Thiên.

"Tiền bối, ta biết rồi.

" Diệp Thiên cười ha ha, nói xong, đưa tay lau mỡ đọng trên khóe miệng.

Không lâu sau, cửa Tiểu Linh Viên lại mở ra, lần này người tới chính là một đệ tử áo trắng phong độ nhanh nhẹn, tu vi đã đạt đến Ngưng Khí lục trọng, mặc dù chỉ có kém nhất trọng nhưng hắn lại mạnh hơn Triệu Long quá nhiều.

Người này chính là đệ tử quan môn của thủ tọa của Thiên Dương Phong, Vệ Dương.

"Là ngươi đánh bại Triệu Long sao?" Vệ Dương khẽ lay động chiết phiến, đi vào, liếc Trương Phong Niên một cái, châm chọc nhìn Diệp Thiên.

Mẹ nó! Diệp Thiên vốn nghĩ cái tên Vệ Dương này là người nho nhã lễ độ như vẻ ngoài của hắn, nhưng mà câu nói vừa rồi khiến cho ấn tượng của hắn về Vệ Dương giảm bớt đi nhiều, hắn nhìn như phong độ nhanh nhẹn nhưng thực chất tính cách chính là loại bên ngoài đạo mạo bên trong thối nát.

"Không biết sư huynh đêm khuya đến thăm, có chuyện gì không?" Diệp Thiên vẫn không mặn không nhạt như trước, đối với loại người này, hắn cũng chẳng thèm để ý tới.

"Cũng không có chuyện lớn gì, chỉ tới truyền tin thay cho sư tôn, sư tôn lão nhân gia nói, ngươi có thể làm đệ tử của Thiên Dương Phong.

" Khóe miệng Vệ Dương hơi nhếch lên, cười khẽ một tiếng, khẽ lay động chiết phiến nhưng cằm lại là nhếch lên cao, bày ra tư thái hơn người một bậc.

“Ừa!”Diệp Thiên chỉ tùy ý đáp lại một tiếng, sau đó vùi đầu ăn thịt sói.

Thái độ này của Diệp Thiên cũng không khiến cho Vệ Dương nổi đóa, hắn chỉ nghiền ngẫm cười một tiếng, sau đó quay đầu đi ra cửa.

Nhưng trước khi đi ra ngoài, hắn cũng nghiêng đầu nhìn Diệp Thiên như Tô Tâm Nguyệt một chút: "Ngươi đã không biết trời cao đất rộng, chọc Địa Dương Phong, đừng có không biết điều, ngươi phải biết, trong mắt Thiên Dương Phong ta thì ngươi chẳng là cái thá gì cả.

"Nói xong, Vệ Dương khẽ lay động chiết phiến, cất bước đi ra ngoài.

Sau khi Vệ Dương đi thì Diệp Thiên mới để chén đũa xuống.

"Chàng trai trẻ, ngươi! " Trương Phong Niên muốn nói gì đó nhưng bị Diệp Thiên ngắt lời.

"Tiền bối, ta biết ngươi muốn nói gì.

" Diệp Thiên lau mỡ dính trên khóe miệng, cười nói: "Sao ta lại không muốn tìm một cái chỗ dựa chứ, nhưng ngài cũng nhìn thấy đó, bọn họ vốn xem thường ta, vậy thì ta còn mặt dày đi làm đệ tử của bọn họ làm gì, làm như vậy không phải là tự làm mình mất mặt hay sao?"“Ài!”Trương Phong Niên lặng lẽ thở dài một tiếng.

"Chuyện trong môn phái ta cũng biết rõ.

" Diệp Thiên mỉm cười, nói tiếp: “Đây chính là thế giới mà một cường giả vi tôn, tràn đầy hiểm ác, ta tuy là một đệ tử thực tập nhưng ta tình nguyện không vào ba đại chủ phong.

""Cố gắng hết sức là được, đừng làm khổ mình.

""Tiền bối dạy bảo, vãn bối khắc trong tâm khảm.

"Đêm khuya, Diệp Thiên lại lén lúc chạy ra khỏi Tiểu Linh Viên.

Tìm một khu rừng um tùm, Diệp Thiên khoanh chân ngồi trên một tảng đá lớn.

Rắc!Rắc!Không lâu sau, tiếng xương cốt va chạm vào nhau vang lên.

Tu luyện Man Hoang Luyện Thể ba canh giờ khiến cho toàn thân hắn thoát lực, mồ hôi nóng chảy đầm đìa, nhưng hắn cũng dần dần thích ứng với cảm giác đau đớn kịch liệt khi thân thể bị xé rách này.

Lợi ích nhận được khi luyện thể cũng rất rõ ràng, Diệp Thiên cảm nhận được rõ ràng, mỗi lần vận chuyển bí pháp Phần Thiên một chu thiên thì nhục thân sẽ trở nên tinh túy một chút, lực lượng ẩn giấu trong cơ thể khiến hắn hưng phấn.

Tinh lực tiêu hao hầu như không còn, Diệp Thiên tắm rửa dưới ánh trăng sao, tham lam hút lấy linh khí tinh thuần trong núi.

Sau một canh giờ, hắn mới nhảy xuống tảng đá lớn.

Sau đó hắn tu luyện thuật chém giết gần người trong Thú Tâm Nộ, phối hợp với thân thể mạnh mẽ, lực công kích cũng trở nên mạnh mẽ bá đạo.

Đợi cho Diệp Thiên thu khí tức lại thì một rặng mây đỏ đã hiện lên ở phía đông.

Sáng sớm là thời gian mà linh khí nồng đậm nhất, nhật nguyệt giao hòa, tinh hoa nhật nguyệt lúc này là tinh thuần nhất, khi Diệp Thiên đi đến Linh Sơn của Hằng Nhạc Tông thì đã có nhiều đệ tử Hằng Nhạc Tông ra khỏi động phủ của mình.

Diệp Thiên!Khi các đệ tử xếp bằng ở trên tảng đá thổ nạp linh khí nhìn thấy Diệp Thiên thì nhao nhao dùng ánh quái lạ nhìn hắn.

Giờ phút này, mọi người đều không dám khinh thường đệ tử thực tập vừa mới tới không lâu này nữa, trận đánh hôm qua đã đánh ra uy danh của hắn, công khai khiêu khích thủ tọa của Địa Dương Phong, tỏ rõ bản tính không phục cường quyền của hắn.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play