Tống Tử Duệ đi thẳng một hơi đến chính viện, trên đường đi y đã nhìn sơ hết mọi thứ, vốn cho rằng sơn trang này để lâu như vậy không sử dụng thì sớm đã xuống cấp, nhưng y không ngờ không những không xuống cấp mà còn có một hơi thở cổ xưa trong sơn trang này.

Cây cỏ xung quanh được cắt tỉa gọn gàng, từng khóm hoa thủy tiên tươi tốt lung lay trong gió.- Khung cảnh này...!thật là đẹp a.Tống Tử Duệ sau đó liền tiến vào chính viện, bên trong vô cùng sạch sẽ không một chút bụi, ngoại trừ bàn ghế có hơi cũ một chút thì mọi thứ đều bình thường.

Tống Tử Duệ cảm thấy từ khi y tiến vào liền có một ánh mắt cứ dán vào nhất cử nhất động của y khiến cho y một trận rùng mình.

Tống Tử Duệ cẩn thận quét mắt nhìn khắp nơi nhưng không thấy gì khả nghi cả.

Thấy không có gì, y liền dựa theo kí ức nguyên chủ mà đi tìm phòng của mình.Tống Tử Duệ mất cả 15 phút đi thì mới thấy từ xa xa có một tấm bảng ghi ba chữ Tầm Nguyệt viện.

Theo như kí ức mỏng manh của nguyên chủ thì đây là nơi sinh hoạt của cả gia đình nguyên chủ.Tống Tử Duệ tò mò bước vào, nếu nhìn tổng quan xung quanh đây thì Tống Tử Duệ cảm thấy rất bất ngờ, y nhìn ra một số điểm quen thuộc, kiến trúc ở đây có sự kết hợp giữa phong cách hiện đại với cổ đại.

Lướt qua con đường sỏi nhỏ dẫn vào phòng ngủ, y nhìn thấy có một vườn hoa phía trước dãy phòng, nếu y đoán không lầm thì đây là hoa...bỉ ngạn mà.

Tống Tử Duệ nhíu chặt mày lại, nơi này vậy mà lại có hoa bỉ ngạn sinh trưởng.Hoa bỉ ngạn thường chỉ sinh sống ở nơi có nhiều âm khí, theo quan niệm nhân gian nó là một loài hoa ở địa phủ.

Quan trọng là tại sao nó lại sinh sống ở đây.Suy nghĩ một hồi khiến Tống Tử Duệ nhứt cả đầu, y trực tiếp phớt lờ khỏi nó, y quyết định sẽ sử dụng nơi này làm chỗ sinh hoạt chính của mình.

Tống Tử Duệ hướng đến phòng ngủ, y mở cửa bước vào.

Trong phòng rất rộng và rất lộng lẫy nhưng lại có chút lạnh lẽo khi thiếu hơi người, mặc dù vậy nhưng lại không có lấy một hạt bụi.

Tống Tử Duệ một trận im lặng vờ như không quan tâm đến mọi thứ, y là đang tập trung vào nhiệm vụ a.Bên phía Ngô Bạch Nhược thì không được yên tĩnh như vậy.Trong sảnh chính, có hai còn người đang khóc lóc thảm thiết.- Lão gia ngài phải làm chủ cho ta và Liên nhi a, Tống Tử Duệ hắn hiếp người quá đáng, hắn dám hạ độc trúng ta, còn sỉ nhục lão gia ngài, còn có nói nhi tử của chúng ta là phế vật.Rầm!- Cái gì, hắn dám nói như thế sao.

Phản phản rồi mà.Nếu mà có Tống Tử Duệ ở đây thì y nhất định sẽ tát vào mặt Ngô Bạch Nhược một cái, y chưa từng nói những lời như vậy bao giờ, vậy mà mụ đàn bà này lại dám đổi trắng thay đen như thế.Tống Liên Hoa cũng ở bên phụ hoạ giúp Ngô Bạch Nhược, một kẻ xướng một kẻ hoạ đúng thật là đủ hài hước a.

Tống Cảnh Bình bây giờ nào có quan tâm những lời nói của hai người họ nữa, lão chỉ chú ý đến việc bản thân bị sỉ nhục, nhi tử bị phỉ báng thôi.- Nếu năm đó xử lý hết mọi chuyện thì giờ yên tĩnh rồi.

Lão gia ngài phải ra mặt xử lý chuyện này đi.- Được rồi mọi chuyện để ta lo, hai người mau về phòng nghỉ ngơi đi.- Vâng cha/ lão gia.Bên phía Tống Tử Duệ- Hệ thống hệ thống ta có chuyện muốn hỏi.[ Ngươi hỏi đi, nhanh lên chút ta còn phải nghỉ ngơi]- Ta muốn hỏi rằng nhiệm vụ sau này có liên quan đến Bắc Hành phái hay không.[ Câu hỏi của kí chủ không nằm trong phạm vi quản lý của ta, nhưng xét thấy ngươi khả ái dễ nhìn, bổn hệ thống sẽ cho ngươi một câu này]Hai mắt Tống Tử Duệ phát sáng, vô cùng mong đợi câu nói của hệ thống.

Y chỉ hận không có một cái đuôi để vẫy vẫy biểu đạt cảm xúc của mình.

Đối với việc này hệ thống chỉ im lặng nhưng thật sự suy nghĩ của nó là " Khả...khả ái quá muốn ôm y quá" khụ...khụ nó đang suy nghĩ tào lao gì vậy chứ.[ Bất cứ hành động quyết định nào của ngươi bây giờ đều sẽ dẫn đến các nhiệm vụ liên quan đến nó.

Vậy nên ngươi phải cẩn trọng đối với từng việc mà ngươi làm]Tống Tử Duệ trầm tư, nếu hệ thống đã nói như vậythì xem ra kình phải cân nhắc việc này kĩ một chút.

Sau một lút suy nghĩ y quyết định ngưng thần tu luyện.

Từ giờ đến lúc Bắc Hành phái tuyển chọn đệ tử y nhất định phải đạt tới luyện khí tầng 8, có như vậy cho dù thế nào thì y cũng có thứ để quyết định hành động.Nếu như lúc mới xuyên qua Tống Tử Duệ sẽ dựa theo cảm xúc của nguyên chủ mà muốn gia nhập Bắc Hành phái thì bây giờ y đã có suy nghĩ khác.

Y muốn ở lại sơn trang này tu luyện trở thành tán tiên.Y muốn ở lại trông coi nơi này cũng như tìm kiếm bí mất đã bị quên lãng kia.Tống Tử Duệ vô cùng cẩn trọng mà dựa theo kí ức vận hành tâm pháp hấp thụ linh khí.

Từng luồn linh khí tinh khiết đủ mọi màu sắc đua nhau đi vào cơ thể y.Khi Tống Tử Duệ tu luyện xong thì đã trôi qua một ngày rồi, bây giờ đã là sáng ngày hôm sau.

Việc đầu tiên y làm sau khi mở mắt ra đó là chạy vọt vào nhà xí.Đến 2 khắc sau y mới lê lết cơ thể của mình về phòng, sau khi hấp thụ linh khí ở đây cơ thể này vốn đã bài xuất chất bẩn từ khi nguyên chủ còn sống thế nhưng bây giờ y lại lần nữa bài xuất nó nữa, mà y có thể cảm nhận được không phải cơ thể được dọn sạch mà là linh hồn của y, linh hồn của y đang dần trở nên sạch sẽ hơn. Mọi người nhớ ủng hộ ta nhé đa tạ ❤️❤️❤️❤️❤️❤️.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play