Hạ Trĩ len lén đưa mắt nhìn tổ quay phim, đắn đo suy nghĩ một hồi sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Trên bãi cỏ xanh mát, Thẩm Thời Kiêu nắm tay Hạ Trĩ, chậm rãi đi về phía mọi người.
Ống kính phát sóng trực tiếp cố ý cho hai người một cái đặc tả, nét mặt của Hạ Trĩ hiện lên một nét uất ức hiếm thấy, ngoan ngoãn đi cùng Thẩm Thời Kiêu.
「Mạnh dạn đoán một chút, bé Trĩ Trĩ nhất định là bởi vì thi đấu thua mà đau lòng mất rồi.」
「Đạo diễn vừa nãy không cho ống kính tới! Muốn biết hai người đó nói cái gì quá!」
Tới trước ống kính phát sóng trực tiếp, Thẩm Thời Kiêu liếc nhìn đạo diễn, cầm lấy vợt tennis, "Khi nào thì trận thứ hai bắt đầu?"
Đạo diễn: "Sau mười phút nữa."
Ung dung thong thả thử vợt, Thẩm Thời Kiêu ngước mắt đen nhìn người đàn ông tóc đen đang đứng ở phía xa, nở nụ cười trào phúng nói với đạo diễn: "Ngài tìm được mấy người bạn hợp tác hay ho này ở đâu vậy?"
Vào lúc Hạ Trĩ và người đàn ông tóc đen giao đấu, đạo diễn cũng chú ý tới hành vi trơ trẽn của người đàn ông tóc đen, xấu hổ nói: "Huấn luyện viên từ một câu lạc bộ gần đây đưa tới, không nghĩ lại không đáng tin cậy như vậy."
Thẩm Thời Kiêu hừ nhẹ một tiếng: "Hắn là huấn luyện viên à? Có thể dạy được học viên nào tốt được chứ?"
Tiếng còi chuẩn bị cho trận thứ hai vang lên, Thẩm Thời Kiêu đứng đối diện người đàn ông tóc đen, cùng nhau tiến về phía sân thi đấu, trên đường hai người hơi liếc nhìn nhau.
Trận đấu sắp bắt đầu, Hạ Trĩ chợt nhớ tới mình đáp ứng sẽ hôn Thẩm Thời Kiêu, liếc nhìn ống kính phát sóng trực tiếp ở bốn phía, chạy nhanh tới chỗ Thẩm Thời Kiêu.
「Bé Trĩ Trĩ làm gì thế kia? Trận đấu sắp bắt đầu rồi mà?」
「Cổ vũ Thẩm tổng cố lên chăng?」
「Hú hú! Mấy người mau nhìn kìa!」
Trên thiết bị phát sóng trực tiếp, vốn dĩ phải tốn ba bước thế nhưng Hạ Trĩ chỉ mất hai bước chạy đến bên người Thẩm Thời Kiêu, tay phải câu lên cổ của hắn, thả người nhảy lên một cái, hôn lên môi hắn.
Toàn bộ sân thi đấu đều sôi trào, tất cả thiết bị phát sóng trực tiếp ăn ý cùng nhắm ngay Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu, cho gần năm giây đặc tả.
Sợi tác màu xám bị gió nhẹ phất lên, lộ ra cái trán trắng nõn của Hạ Trĩ.
Khẽ cười, Thẩm Thời Kiêu đáp trả ôm lấy eo cậu, lần thứ hai làm sâu hơn nụ hôn này.
Sau một phút, Hạ Trĩ vội vàng rời khỏi, ngoan ngoãn ngồi ở sân bãi cổ vũ cho Thẩm Thời Kiêu.
Thi đấu bắt đầu, cú đánh đầu tiên của Thẩm Thời Kiêu vô cùng mạnh mẽ, một bước tiến nhanh về phía trước, phối hợp một tay nghiêng hướng lên trên rồi vung vợt, tennis nhanh chóng đánh về phía người đàn ông tóc đen.
Vào lúc người đàn ông tóc đen đỡ bóng, rõ ràng cảm thấy lực bất tòng tâm, mặc dù miễn cưỡng đón được, nhưng có thể lúc hắn đánh trả không đủ lực, bị Thẩm Thời Kiêu dễ như ăn cháo vuốt bóng nhảy lấy đà, tennis từ vai sượt qua vai hắn ta.
Cùng lúc đó, người đàn ông tóc đen bị đau mà lui về phía sau hai bước.
Sau khi giành được một điểm, Thẩm Thời Kiêu tùy ý xoay cổ tay, lạnh lùng nhìn người đàn ông tóc đen đứng ở đối diện, sau đó câu lên một vệt cười nhạo khó phát hiện.
Ống kính ghi lại được cảnh Thẩm Thời Kiêu bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía ghế khán giả, sau đó trong con ngươi tràn đầy sự dịu dàng, nhìn chăm chú vào ghế khán giả mấy giây.
Nhóm khách mời đều nhìn thấy, Hạ Trĩ cho hắn một cái hôn gió.
Quyết đấu lần thứ hai bắt đầu, lần này người đàn ông tóc đen coi bộ tấn công rất có khí thế, rống lên vài tiếng ở trong sân.
Hạ Trĩ trợn tròn mắt.
Chỉ có ông biết rống thôi à?
Khí thế chỉ có nhiêu đây thôi ư?
Phó đạo diễn nhẹ nhàng nhắc nhở bạn Trĩ nào đó: Khán giả đang nhìn kìa, xin chú ý lời nói của cậu.
Giữa lúc anh tới tui đi, trong giây lát Thẩm Thời Kiêu hơi kéo bóng (?) một chút, khiến người đàn ông tóc đen bỏ qua thời cơ.
Chính lúc người đàn ông tóc đen đang thấy hối hận, Thẩm Thời Kiêu nhảy lên tại chỗ, từ dưới đi lên nhanh chóng sử dụng bộ động tác cổ tay, vung gậy tennis lên, nhân cơ hội mạnh mẽ giao bóng.
Sau khi bóng tennis chạm đất, bóng nảy lên mắt người đàn ông tóc đen, lúc này hắn ta lảo đảo mà ngồi dưới đất, thở hồng hộc.
Trong đạn mạc điên lên.
「A a a a, lúc Thẩm tổng chơi bóng, đẹp trai quá á á!」
「Chời đất ơi cái dáng người kia của Thẩm tổng, vai rộng eo nhỏ, còn giống như mơ hồ có thể nhìn thấy đường nhân ngư(1) nha nha.」
「Bé Trĩ Trĩ có phúc quá đi à ~ 」
(1) Đường nhân ngư: Nhân ngư tuyến hay còn được gọi là đường nhân ngư, chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành hình chữ V
Thấy cảnh này, trong lòng nhóm khách mời mừng thầm, người không tuân thủ quy tắc, đáng bị trị như vậy!
Trên bãi cỏ, Thẩm Thời Kiêu hờ hững cầm vợt tennis, dùng tiếng Pháp hỏi: "Anh có được không đấy? Không được thì thay người!"
Lần này người đàn ông tóc đen hoàn toàn bị kích động, ngoài miệng mắng vài câu, híp lại mắt giãy dụa, dùng sức xắn ống tay áo lên, lộ ra cánh tay cường tráng mạnh mẽ đầy cơ bắp.
Hạ Trĩ hừ nhẹ nở nụ cười.
Làm như có một mình anh có ấy.
Cậu kêu gào về phía Thẩm Thời Kiêu: "Kiêu Kiêu, xắn lên đi!"
Cái khách mời khác nhìn mà sảng khoái, cũng theo Hạ Trĩ phụ họa: "Xắn lên đi! Xắn lên đi!"
Thẩm Thời Kiêu nhìn sang phía của bọn họ, sau khi đọc hiểu được khẩu hình, nhìn về phía Hạ Trĩ hỏi: "Thật sự muốn cho mọi người nhìn sao?"
Hạ Trĩ nghe xong thì do dự một chút, liền vội vàng lắc đầu.
Thẩm Thời Kiêu là chồng cậu, phải giữ nam đức!
Cơ bụng chỉ có thể cho cậu nhìn!
Những người hâm mộ cười đến điên rồi, dồn dập oán giận Hạ Trĩ hẹp hòi.
Lần này phương thức tấn công của người đàn ông tóc đen có chút điên cuồng, tựa hồ cảm xúc sụp đổ cộng thêm bị mất mặt, rất có cảm giác được ăn cả ngã về không.
Đối mặt với một cú đánh dồn hết sức lực của người đàn ông tóc đen, mắt của Thẩm Thời Kiêu nheo lại, cơ hội tới rồi.
Hắn tận dụng bước chân dài, tìm đúng góc độ cùng phương hướng, phối hợp với sự linh hoạt của cổ tay, dùng góc độ nhất định đánh thẳng bóng vào khu vực chéo góc với vị trí phát bóng, động tác trôi chảy làm liền một mạch.
Đường nhân ngư như ẩn như hiện lúc vung cánh tay, gợi cảm mà không mất đi sức mạnh.
Một đường bóng này rất đẹp, tên khoa học gọi là ngôi sao thể thao. (Hán Việt nó để là lưu cầu tinh mà tìm hoài không ra nên để tạm đây nha)
Bởi vì lực bóng quá lớn, lúc người đàn ông tóc đen đón bóng còn bị bong gân cổ tay, vợt tennis nặng nề rơi trên mặt đất.
Trận đấu kết thúc.
Hiện trường tràn đầy tiếng hoan hô, Hạ Trĩ cũng không biết từ nơi nào tìm được tay hoa cổ vũ sáng lấp la lấp lánh, liều mạng vung vẩy hò hét về phía Thẩm Thời Kiêu.
Thẩm Thời Kiêu nhìn người đàn ông tóc đen vừa căm giận vừa dùng tiếng Pháp nói: "Không tuân thủ tinh thần thể thao, cho dù lấy được vị trí số 1, anh cảm thấy sẽ được mọi người thật lòng khen ngợi anh lợi hại sao? Anh không cảm thấy hổ thẹn à?"
Người đàn ông tóc đen được bạn đỡ dậy, trầm mặc không nói gì.
Thẩm Thời Kiêu thu tầm mắt lại, đi tới chỗ Hạ Trĩ, nở ra một nụ cười chưa từng biểu lộ với người nào khác.
「Tui phát hiện, không chỉ Trĩ Trĩ đa năng, Thẩm tổng cũng là một boy đa năng hí hí.」
「Cho nên là, Thời Hạ mãi mãi không rời! Mãi mãi là thần!」
「Chỉ có lúc Thẩm tổng nhìn bé Trĩ Trĩ, mới có thể dịu dàng như vậy! Là hình mẫu một ông chồng lý tưởng đó nha.」
Hạ Trĩ cũng chạy về phía Thẩm Thời Kiêu, ấu trĩ đập tay với hắn, lớn tiếng tán thưởng: "Đẹp trai bùng nổ luôn!"
Các khách mời khác thấy Thẩm Thời Kiêu có thể đánh tốt như vậy, lần lượt nhường lại vé tham gia cho hắn, đồng ý chia 3: 7.
Thẩm Thời Kiêu vui vẻ nhận lấy, lại cùng vài vận động viên đánh 4 trận, thành công lấy được 500 đồng Euro.
Sau khi chia xong, tổng cộng Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu lấy được 380 đồng Euro, trở thành phú ông giàu nhất toàn trường.
Sau khi lấy được tiền, Thẩm Thời Kiêu giao tất cả cho Hạ Trĩ giữ, Hạ Trĩ mừng rỡ giống như đóa hoa hồng, rất thỏa mãn.
Tổ chương trình phỏng vấn: "Hạ Trĩ, lần này Thẩm tổng biểu hiện lợi hại như vậy, hơn nữa nghe lời mà giao tiền cho cậu, hẳn là nên có thưởng mới đúng chứ?"
Thẩm Thời Kiêu khẽ cười, ngữ khí đòi thưởng: "Trĩ Trĩ, có thưởng không?"
Hạ Trĩ cất tiền vào ví nhỏ, cười hì hì nhìn về phía ống kính nói: "Có thưởng, khuya về nhà sẽ cho anh ấy."
Khán giả và fan coi phát sóng trực tiếp cùng nhóm khách mời hiểu ngay trong nháy mắt.
Phía sau còn có mấy trò chơi nữa, nhóm khách mời lần lượt ghi hình. Lấy được nhiều tiền như vậy, Hạ Trĩ như người đàn ông giàu có, lúc bước đi mang theo dáng vẻ không nhận người thân.
Thẩm Thời Kiêu hỏi cậu: "Còn mấy trò chơi nữa, chơi tiếp hay là nghỉ ngơi đây?"
Hạ Trĩ suy nghĩ một chút: "Chơi tiếp đi, kiếm thêm một ít cũng không sợ hố."
Làm bọn họ không nghĩ tới chính là, địa điểm ghi hình tiếp theo, thế mà lại trường đại học ở cách vách, mà trường đại học này chính là ngôi trường năm đó Hạ Trĩ theo học.
Lần trước Thẩm Thời Kiêu vì giúp Hạ Trĩ làm sáng tỏ chuyện học vấn, đặc biệt liên lạc với người phụ trách thu thập hồ sơ của trường đại học, sau khi người đó biết chuyện Hạ Trĩ phải trải qua, liền báo cáo lên trường, trường học đặc biệt bày tỏ, nếu như Hạ Trĩ nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về đọc sách, cũng dán hình của cậu lên bảng danh nhân ở trường học.
Lúc tổ chương trình đi ngang qua, để ý đến bức tường danh nhân, cố ý cho bức ảnh của Hạ Trĩ một cái đặc tả.
Đối mặt với sự tán thưởng của mọi người, Hạ Trĩ gãi đầu một cái: "Kỳ thực, tôi cũng không tính là rất nổi danh gì, có chút xấu hổ."
Thẩm Thời Kiêu: "Nhưng trong tương lai em có thể chứng minh, cách làm của bọn họ là cực kỳ chính xác."
Hạ Trĩ: Vậy thì em sẽ nỗ lực hơn nữa!
Hạng mục trò chơi của buổi chiều có cầu lông và bơi lội, thế nhưng vấn đề cơm trưa cũng cần phải giải quyết ngay lập tức.
Tổ chương trình lấy ra mấy thẻ cơm đại học không có số dư, chia cho nhóm khách mời, bảo bọn họ tự do nạp tiền.
Hạ Trĩ cầm thẻ cơm nhỏ giọng thầm thì: "Nếu sớm biết sẽ tới đây, em có thể đi lật từng thẻ cơm từng dùng xem thử còn tiền hay không, cũng không cần nạp tiền."
Hứa Vân ở bên cạnh thật sự không thể nhìn nổi nữa.
"Tiểu Hạ, tôi phát hiện cậu thật sự quá keo kiệt rồi nha."
Trong sân trường có mấy cái căn tin, Hạ Trĩ tuy rằng không nhớ lắm, nhưng bản năng điều khiển cậu, dừng bước ở một căn tin ở phía nam.
Bên trong đều là món ăn đặc sản của Pháp, nhìn từ cửa sổ, các món ăn trông vô cùng đẹp mắt.
Hạ Trĩ nhân cơ hội xứng danh, nhìn về phía ống kính phát sóng trực tiếp: "Mọi người xem này, tôi có keo kiệt đâu nè, trước đây đi học tôi thường xuyên ăn cơm ở căn tin tương đối cao cấp như vầy đấy."
Fan trong đạn mạc hỏi: Cho nên chỉ có keo kiệt với Thẩm tổng thôi ư? Cho Thẩm tổng ăn thịt rớt trên đất á?
Hạ Trĩ ậm ừ, làm bộ như không nhìn thấy.
Lúc đang mua cơm trưa, vừa vặn có một du học sinh người Trung Quốc đứng ở phía sau bọn họ, nhìn thấy Hạ Trĩ đang lấy cơm, nhiệt tình chào hỏi với cậu.
Hạ Trĩ bưng cơm, mỉm cười với cậu ta: "Cậu cũng tới đây ăn hả?"
Du học sinh: "Vâng! Căn tin này được xưng là rẻ nhất ở toàn bộ nước Pháp đấy! Mùi vị cũng ngon, giá cả lại còn phải chăng nữa."
Hạ Trĩ lúng túng nở nụ cười, vội vàng rời đi.
Cậu có thể tưởng tượng đến, đám fan trong đạn mạc đều đang cười nhạo cậu!
Lúc ăn cơm, Hạ Trĩ đặc biệt im ắng, Thẩm Thời Kiêu trêu cậu: "Trĩ Trĩ, hồi em đi du học rất nghèo hử?"
Hạ Trĩ ấp úng: "Đó là em gian khổ giản dị. Tiền đều dùng cho những cái cần thiết hết rồi."
Kỳ thực, lúc Hạ Trĩ đi du học, mẹ của cậu vẫn còn, mỗi tháng cho cậu sinh hoạt phí chỉ có nhiều chứ không thiếu, mà bản thân Hạ Trĩ cũng không nhớ rõ, tại sao lúc cậu đi du học lại keo kiệt như vậy.
Tiền đều dùng đi chỗ nào rồi?
Tay phải của Thẩm Thời Kiêu chống cằm, ánh mắt ôn nhu: "Anh cảm thấy là, nếu tiền của nhà chúng ta vẫn luôn bị em giữ như vậy, không quá mấy năm nữa, tiền sinh hoạt phí của anh sẽ giảm đến chỉ còn 500 mỗi tháng."
Hạ Trĩ: "Không đâu mà, ít nhất là 5000, không thể nhiều hơn nữa."
「Ha ha ha, tui cười chết mất, tương tác của hai người bọn họ đáng yêu quá đi mất.」
「Một tháng cho Thẩm tổng 5000, Thẩm tổng khóc hề hề mất.」
Một bữa cơm cứ thế mà ăn xong, lúc bọn họ chuẩn bị đứng dậy rời đi, bỗng nhiên tình cờ gặp một người đàn ông đeo kính trông rất tao nhã.
Anh ta tên là Cruise, là một người con lai Anh - Pháp.
"Hạ, em trở lại rồi sao?"
Cruise vui mừng gọi tên của cậu, ngồi xuống ở đối diện muốn kéo tay cậu, lại bị Thẩm Thời Kiêu tận lực ngăn trở.
Thẩm Thời Kiêu liếc mắt nhìn anh ta, chủ động nắm chặt cổ tay của Hạ Trĩ, kéo cậu tới bên cạnh mình.
Cruise liếc nhìn Thẩm Thời Kiêu, vẻ mặt hiện lên kích động không thể kiềm chế được, "Lúc trước em bỗng dưng rời đi, chúng tôi đều rất nhớ em."
Hạ Trĩ cẩn thận quan sát anh ta, cảm thấy nhìn rất quen mắt.
Cậu chợt nhớ tới, lúc cậu tham gia biểu diễn kịch nói, hình như người này là nam sinh đứng bên cạnh trong bức ảnh chụp chung kia.
"Xin lỗi, ký ức của tôi bị mất, cho nên đối với chuyện lúc trước có nhiều thứ không nhớ rõ nữa."
Đoạn này liên quan đến việc riêng tư của Hạ Trĩ, người quay phim cố ý rời khỏi, đi về phía các món ăn trong căn tin, cho người hâm mộ chiêm ngưỡng những đặc sản của nước Pháp.
Cruise rất kinh ngạc, quan tâm nói: "Cuối cùng anh cũng biết được lý do em không trả lời tin nhắn của anh rồi. Vậy dạo này em thế nào rồi?"
Hạ Trĩ liếc nhìn bên cạnh Thẩm Thời Kiêu, giới thiệu: "Tôi rất hạnh phúc, người bên cạnh là tiên sinh của tôi, tên là Thẩm Thời Kiêu."
Cruise lễ phép gật đầu với hắn, "Xin chào, tôi là đàn anh của Hạ, hoạt động chung với cậu ấy trong câu lạc bộ kịch nói."
Thẩm Thời Kiêu cũng chào hắn: "Chào cậu."
Cruise rất khéo ăn nói, không ngừng kể tình huống những năm gần đây của mình cho cậu, thuận tiện dò hỏi Hạ Trĩ có muốn quay lại tiếp tục đi học, thi nghiên cứu sinh nữa không.
Quan hệ lúc trước của hai người rất tốt, Cruise là chủ tịch câu lạc bộ kịch nói, không ít lần giúp cậu xử lý mấy chuyện phiền phức.
Hạ Trĩ có thể nhìn ra điều đó từ trong lời nói của Cruise.
Cậu nói với Cruise, bản thân cũng có cân nhắc ở phương diện này, thế nhưng còn cần thương lượng với tiên sinh của mình.
Hiện tại Cruise vừa học vừa làm nghiên cứu, một lát nữa còn có lớp, sau khi lưu luyến không rời mà hàn huyên với cậu vài câu, cùng bọn họ ra khỏi căn tin, chuẩn bị rời khỏi.
Diện tích của khuôn viên trường rất lớn, Cruise mua một cái xe đạp dùng để đi lại giữa các tòa nhà.
Chiếc xe đạp này thoạt nhìn có chút cũ, chắc là đã dùng rất nhiều năm.
Cruise chú ý tới ánh mắt của Hạ Trĩ, nhẹ nhàng vỗ vỗ yên sau xe đạp, nói: "Nhìn quen mắt không? Trong bốn năm ấy, lúc đó mỗi ngày anh đều dùng nó chở em tới trạm xe buýt đó, có ấn tượng gì không?"
Hạ Trĩ nhất thời kinh ngạc, len lén liếc mắt Thẩm Thời Kiêu ở phía sau, lúng túng nói: "Thật ư?"
Cruise gật đầu: "Thật chứ, lúc đó cũng không biết em mỗi ngày chạy tới bệnh viện làm cái gì, trạm xe buýt gần nhất cũng cách nơi này rất xa, lúc anh đi làm thêm cũng thuận tiện đưa em đi. Có một lần em bị Ben tỏ tình đuổi theo, cũng là anh chở em chạy khỏi đó."
Hạ Trĩ cười mỉa: "Ha ha, quá khứ thực sự là làm phiền anh quá."
Cruise phất tay một cái: "Cần gì phải khách sáo như thế, dù sao anh cũng coi em như em trai mà. Đúng rồi, bức tranh năm đó em quyên tặng, trường học đã đổi nơi trưng bày, vị trí kia rất tuyệt."
Nhìn bóng lưng đã dần khuất xa của Cruise, đầu óc Hạ Trĩ nhói đau.
Anh hai ơi! Anh nói xong những câu lời này xong lại chạy đi như vậy à.
Tôi phải làm sao bây giờ hả?
Hạ Trĩ đã có thể nhận ra được có một ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm mình từ phía sau lưng, làm cậu lạnh cả người.
Cậu xoay người lấy lòng: "Kiêu Kiêu! Chúng ta đi chơi trò chơi đi nào!"
Thẩm Thời Kiêu nhẹ nhàng liếc mắt nhìn, "Mỗi ngày lúc em tới bệnh viện gặp anh, chắc là đều ngồi trên xe đạp của người đàn ông khác nhỉ? Phía sau còn có đội ngũ theo đuổi đuổi theo nữa?"
Hạ Trĩ cười đùa: "Đây không phải là nam nhân khác, là anh hai của em mà."
Thẩm Thời Kiêu: "Anh trai của em nhiều quá ha."
Trò chơi tiếp theo mà bọn họ lựa chọn là bơi lội, Hạ Trĩ không ưng bụng lắm, dù sao chỉ có thể mặc một cái quần bơi góc bẹt, sẽ phải phơi cơ bụng.
Cậu thì không phải là không có, chỉ là không muốn để cho người khác thưởng thức cơ bụng của Thẩm Thời Kiêu.
Bất quá, cậu đoán không ra tâm tình của Thẩm Thời Kiêu bây giờ, nào dám nói không được?
Đi đến bể bơi, bọn họ tình cờ gặp bọn người Lâm Tư Luật cùng Lương Tư Việt. Tâm tình của mọi người thoạt nhìn cũng không tệ, hẳn là thắng được không ít thưởng.
"Thẩm tổng, thắng trận đấu thưởng 100 đồng Euro, tôi cảm thấy đối với cậu không phải là vấn đề." Lâm Tư Luật nói với hắn.
"Cảm tạ." Sau khi Thẩm Thời Kiêu ngắn gọn nói cảm ơn, đi báo cáo với tổ chương trình, chuẩn bị thi đấu.
Hạ Trĩ cũng chậm rì rì đổi quần bơi, bất quá lại lấy khăn tắm khoác lên người.
Khụ khụ, cậu rất bảo thủ.
Nhận ra được sự trầm mặc của Thẩm Thời Kiêu, Hứa Vân bát quái hỏi: "Vợ chồng son hai người cãi nhau à?"
Hạ Trĩ: "Không có, không cãi nhau."
Hứa Vân không tin, đến gần hỏi: "Vậy sao Thẩm tổng thoạt nhìn không vui vẻ cho lắm nhỉ?"
Hạ Trĩ liếc nhìn ống kính, nhỏ giọng nói với Hứa Vân: "Anh ấy biết hồi em còn đi học, lúc đi hẹn hò với anh ấy thường là đàn anh cởi xe đạp đưa em tới trạm xe buýt, cho nên ăn dấm."
Hứa Vân chà chà hai tiếng: "Cậu thật sự là trâu bò quá ha."
Tiếng còi thanh thúy vang lên trong sân, âm thanh Thẩm Thời Kiêu xuống nước rơi vào tai Hạ Trĩ, cậu lập tức chạy chậm dọc theo bên bờ bể bơi cổ vũ cho hắn.
Lựa chọn của Thẩm Thời Kiêu chính là bơi tự do 400m, nếu như thắng, có thể nhận được 200 đồng Euro tiền thưởng.
Khoảng chừng qua mấy phút, Thẩm Thời Kiêu là vận động viên về đích đầu tiên, thi đấu kết thúc.
Hạ Trĩ ngồi ở mép bể bơi, dùng sức vỗ tay, hô gào tên của Thẩm Thời Kiêu.
Mà Thẩm Thời Kiêu chỉ là liếc mắt nhìn cậu, cũng không đáp lại.
Hạ Trĩ ủ rũ, mắng thầm ở trong lòng.
Không phải chỉ là ngồi trên xe đạp của người khác đi tới trạm xe buýt thôi sao? Đến mức đó luôn à?
Ngay tại lúc này, Thẩm Thời Kiêu ở cách đó không xa, bỗng nhiên biến mất ở trong nước.
Hạ Trĩ duỗi cổ tỉ mỉ quan sát, cũng không có nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Thời Kiêu.
Không phải đuối nước rồi chứ?
Á chồng ơi anh còn đó không!
Bỗng nhiên, chân bị đôi bàn tay nắm chặt, Hạ Trĩ cúi đầu tìm kiếm, nhưng lúc này đã muộn, cậu bị túm vào trong nước, rơi vào trong một lồng ngực ấm áp.
Thẩm Thời Kiêu trần truồng. Nửa người trên trống trơn, rộng rãi lồng ngực kề vai Hạ Trĩ. Đột nhiên rơi xuống nước khiến Hạ Trĩ theo bản năng leo lên người bên cạnh, hai chân của cậu ôm lấy eo của Thẩm Thời Kiêu ở dưới nước, sau khi ổn định mới thở phào nhẹ nhõm.
Tư thế của hai người có chút ám muội.
Hạ Trĩ quật cường không nhìn tới hắn.
Tuy rằng Thẩm Thời Kiêu rất tuấn tú, nhưng mới nãy mình góp phần cổ vũ, đối phương lại làm như không thấy.
Cậu mới không cần đương liếm cẩu đâu.
Tay của Thẩm Thời Kiêu nâng eo cậu, thấp giọng hỏi: "Muốn bơi cùng nhau không?"
Hạ Trĩ lắc đầu một cái: "Hừ, muốn."
Cách đó không xa, Hứa Vân tựa vào vai của Lâm Tư Luật, hâm mộ nói: "Tuổi trẻ thật tốt biết bao, anh xem tiểu Hạ với Thẩm tổng bơi lội kìa, còn tán tỉnh nhau nữa, ngược chó quá."
Trịnh Hi ở bên cạnh nói thầm: "Hạ Trĩ đều sắp cưỡi trên người Thẩm tổng luôn rồi, đây cũng quá..."
Lương Tư Việt nhìn hai người, thu tầm mắt lại nhắc nhở Trịnh Hi: "Đi thôi."
Một buổi trưa, Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu chơi ở bể bơi rất sảng khoái, tiêu hao không ít ca-lo-ri, mãi đến lúc mệt bở hơi tai, mới đi lên.
Buổi tối Hạ Trĩ đề nghị đi ăn tiệc lớn, dù sao kiếm được nhiều tiền lời như vậy, phải hưởng thụ chứ.
Thẩm Thời Kiêu vui vẻ đồng ý.
Buổi ghi hình hôm nay cũng kết thúc, Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu ngồi ở hành lang công cộng của trường học nghỉ ngơi một hồi.
"Bên kia hình như có bán kem ly kìa, em muốn ăn."
Thẩm Thời Kiêu gật gật đầu, cầm tiền lẻ chuẩn bị đi mua. Kem ly của cửa hàng này rất hot, có không ít người ở đây xếp hàng, lúc Thẩm Thời Kiêu đang xếp hàng đợi, bị một phòng nghệ thuật cách đó không xa hấp dẫn tầm mắt.
Ngày hôm nay là thời gian triển lãm mỗi năm tổ chức một lần tổ chức của sinh viên hệ mỹ thuật, hấp dẫn rất nhiều người đi vào tham quan, trong đó cũng bao gồm không ít nhân sĩ thượng lưu, muốn mua sáng tác mà mình tâm đắc.
Đội hình mua kem còn phải xếp cả một hàng dài, sau khi Thẩm Thời Kiêu dùng mã QR đặt đồ ăn xong liền đi về phía phòng nghệ thuật kia.
Chậm rãi tản bộ trên hành lang nghệ thuật, Thẩm Thời Kiêu nghe sinh viên ở bên cạnh thảo luận mới biết được, tầm nhìn ở đây là rộng rãi nhất, tác phẩm có kỹ năng nghệ thuật tốt nhất đều nằm ở tầng trên.
Thẩm Thời Kiêu thích vẽ vời, đặc biệt thời gian hắn bị bệnh đó, ngoại trừ Hạ Trĩ, hội họa dường như chính là nhánh cỏ cứu mạng của hắn, là cách duy nhất để hắn trút ra cảm xúc của mình.
Ngẩng đầu nhìn căn phòng trước mắt, hắn phát hiện thời gian đã không còn sớm nữa, vì vậy bước nhanh đi về phía thang máy đi lên tầng cao nhất.
Khoảng chừng sau năm phút sau, hắn theo đoàn người bước vào tầng cao nhất. Ánh sáng và thiết kế của nơi này rất dụng tâm, mặt trên được phủ kín bằng thủy tinh trong suốt đặc biệt, ánh sáng chiếu xuống xuyên qua chất liệu đặc biệt làm nó trở nên sáng ngời mà không hề chói mắt.
Chuyên chú xem lướt qua mấy tác phẩm phụ, Thẩm Thời Kiêu dự định sau khi kết thúc ghi hình sẽ lại tới một chuyến, có thể mang mấy bản phụ về nhà.
Ngay tại lúc này, tiếng thảo luận ở phía xa xa thu hút sự chú ý của hắn.
Một vị giáo sư tuổi đã ngoài sáu mươi đứng bên cạnh một bức tranh nghệ thuật, tốt tính mà giải thích với mọi người.
"Tôi thừa nhận, mấy bức họa này, xác thực rất tuyệt. Nhưng nó không phải tác phẩm của sinh viên của chúng tôi, không bán được, chỉ có thể quan sát tại chỗ."
Một người đàn ông đứng bên cạnh dùng vẻ mặt tiếc nuối mà nhìn tác phẩm hội họa trước mắt tên là 《 Giãy giụa》.
Bờ biển bên trong bức tranh, bị bóng tối bao trùm, dưới bầu trời tờ mờ sáng, sóng biển dữ dội.
Mặt trời ở phía xa sắp nhô lên, nhưng lại bị thứ gì đó tàn nhẫn đè xuống, làm cho người ta giống như hít thở không thông.
"Tiếc quá. Những tác phẩm này đều là cùng một người quyên tặng ạ?"
Giáo sư trả lời: "Đúng thế."
Thẩm Thời Kiêu càng ngày càng cảm thấy hứng thú, khi hắn đi tới trước những bức hoạ này, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, toàn bộ máu trong cơ thể xông thẳng lên đáy mắt, hóa thành một vệt màu đỏ không nhìn thấy được.
Những bức họa này, đều là tác phẩm của hắn.
Năm đó, trong thời gian u ám kia, hắn thường xuyên phủ định bản thân, hoài nghi bản thân, mỗi đêm chỉ có thông qua vẽ vời mới có thể giảm bớt cảm xúc.
Hắn từng nói với Summer, hắn là một người thất bại. Tất cả những cảm xúc của hắn, không thể thấy được ánh sáng, vì sẽ làm người chán ghét.
Summer cười nói cho hắn biết, hắn rất lợi hại, các tác phẩm hội họa của hắn nếu như lấy ra bán đấu giá, sẽ được giá rất cao.
Có người nguyện ý thấu hiểu cảm xúc của hắn, mọi người cũng sẽ không cảm thấy chán ghét.
Lúc đó Thẩm Thời Kiêu đã nở nụ cười.
Hắn tổ chức triển lãm tranh ở trong nước, mà những người mua tác phẩm của hắn, đại đa số đều là vì gia thế của hắn.
Hắn nói, nếu như nặc danh đưa đến phòng đấu giá của triển lãm tranh, hắn có vẽ mãi mãi cũng không bán được.
Ai nguyện ý bước vào bóng tối, mà không phải đi về phía ánh sáng chứ?
Summer nói, có thể thử một lần.
Cứ như vậy, ngày thứ hai sau khi hắn dùng phương thức nặc danh gửi bốn bức họa tới phòng bán đấu giá, một vị khách đã mua với giá 300 nghìn Euro.
Sau đó, Summer vô cùng phấn khích gửi cho hắn một tấm hình, cũng nói cho hắn biết, phòng đấu giá phản hồi rằng: Vị khách hàng kia là một nghệ sĩ dương cầm mở triển lãm nghệ thuật, treo bốn bức họa của hắn ở nơi sáng nhất.
Mỗi ngày đều có người tham quan tán thưởng.
Có lẽ người khác không biết, cái này ở trong mắt người bình thường là một hành động nhỏ bé không đáng kể, nhưng ở trong lòng của một số người bệnh, đóng vai trò quan trọng không thể chối bỏ được.
Từ ngày đó trở đi, với sự bầu bạn của Summer, hắn dần dần thay đổi.
Nước mắt nóng hổi theo viền mắt rơi xuống cổ tay, giọng nói của giáo sư kéo suy nghĩ của hắn về lại.
"Tiên sinh, ngài làm sao vậy?"
Cổ họng của Thẩm Thời Kiêu chua xót, khó khăn hỏi: "Tôi có thể hỏi một chút, là ai quyên tặng cho trường học không ạ? Bởi vì đây là tác phẩm của tôi."
Giáo sư tỏ vẻ rất kinh ngạc, vội vã giúp hắn tra cứu.
Sau một lát, ông nói: "Ồ, là Hạ Trĩ. Đó là một du học sinh người Trung Quốc quyên tặng."
Thẩm Thời Kiêu siết ngón tay, hỏi giáo sư: "Tôi có thể lên phía trước xem không ạ?"
Giáo sư trả lời: "Đương nhiên có thể."
"Tôi chợt nhớ tới. Đứa trẻ này hình như là sinh viên khoa biểu diễn của chúng tôi, cậu ấy rất ưu tú. Lúc cậu ấy quyên tặng mấy bức họa này cho trường học, còn có một cái yêu cầu đặc biệt khác."
Cổ họng của Thẩm Thời Kiêu khàn khàn hỏi: "Yêu cầu gì ạ?"
Giáo sư trả lời: "Cậu ấy nói, nhất định muốn treo mấy bức họa này ở nơi sáng nhất, bắt mắt nhất trong phòng nghệ thuật."
Đôi vai của Thẩm Thời Kiêu run lên, hỏi: "Sau đó thì sao."
Giáo sư nở nụ cười: "Bởi vì chúng tôi không biết tác giả của mấy bức họa này, giáo sư khoa nghệ thuật không đồng ý. Bất quá bạn học này rất thông minh, trong mấy ngày ngắn ngủi, một ngày một đêm cùng công nhân cải tạo hành lang nghệ thuật trên tầng cao nhất, lúc này mới gây xúc động tới giáo sư. Cậu ấy nói, cậu ấy bỏ ra giá cao mới mua được mấy bức hoạ này, tác giả cũng rất lợi hại, xứng đáng treo ở vị trí tốt nhất."
Thẩm Thời Kiêu để ý ở mặt sau tác phẩm hội họa, viết một hàng chữ nhỏ.
"Glacier, bảo bối của em, em nguyện ý cùng anh đi về phía trước của bóng tối, cũng nguyện ý cùng anh đón ánh sáng lúc rạng đông."
Thẩm Thời Kiêu không thể kiềm nén được mà đỏ viền mắt, thất thố mà đứng nghẹn ngào trước tác phẩm hội họa.
Cho nên, mấy ngày đó lúc Summer đến gặp hắn, lúc nào cũng bụi bặm khắp người.
Cho nên, Summer ngồi xe buýt để đi tới hẹn hò với hắn, ăn ở căn tin rẻ nhất, cũng không phải là keo kiệt, mà là không có tiền.
Mà tất cả những điều này, chỉ là vì dỗ hắn vui vẻ.
"Từ nay về sau, gọi em là Summer."
"Cái tên này chỉ vì một mình anh."
"Chỉ cần có em ở đây, cuộc sống của anh sẽ luôn tràn ngập ánh sáng."
- --------------
Tada tôi đã trở lại sau tháng ngày bê tha rồi đây. Chúc các tình iu đọc vui vẻ
Sẽ beta từ từ nhé~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT