Thẩm Thời Kiêu cười nhẹ rồi lau nước mũi cho cậu: "Mặt mũi đâu hết rồi."
Hắn dẫn Hạ Trĩ đến phòng ngủ của mình, sau đó lấy ra hai tín vật đính ước từ chiếc vali còn chưa kịp sắp xếp lại.
"Đêm đó, sau khi em ném nó đi, anh đã lập tức ra ngoài nhặt về. Nếu không, chờ em biết chân tướng mới đi nhặt thì làm sao mà tìm được?"
Hạ Trĩ cụp mắt, duỗi tay nhận lấy chúng.
Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tại ai mới dẫn đến hậu quả như vậy hả? Tại em à?"
Thẩm Thời Kiêu: "Tại anh."
Hạ Trĩ mỉm cười hài lòng. Sau đó, cậu cầm lấy mặt dây chuyền, ra hiệu cho Thẩm Thời Kiêu cúi đầu để cậu đeo giúp hắn.
Đầu ngón tay xinh đẹp nhẹ nhàng vuốt ve cổ Thẩm Thời Kiêu. Bởi vì chênh lệch chiều cao, cậu chỉ đành nhón chân lên, cố hết sức với tới.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
"Lần này đeo lên thì đừng tháo xuống nữa."
Thẩm Thời Kiêu cúi đầu, tầm mắt dừng trên môi Hạ Trĩ. Dáng môi Hạ Trĩ rất đẹp, màu hồng phấn nhàn nhạt, hơi giống hoa anh đào ngày xuân.
Thẩm Thời Kiêu trầm giọng đáp: "Ừm, anh sẽ không tháo xuống nữa."
Lúc Hạ Trĩ ngẩng đầu, vừa trùng hợp chạm mắt với ánh nhìn dịu dàng, chăm chú của Thẩm Thời Kiêu. Bầu không khí xung quanh bỗng trở nên mập mờ. Cậu vội rút tay về thì bị Thẩm Thời Kiêu giữ eo.
Mặt cậu thoáng vẻ kinh ngạc, cậu cúi đầu, hô hấp dần hỗn loạn.
Nhìn chỗ nào của người ta đấy!
Tên biến thái!
"Buông em ra, đừng quên anh còn đang theo đuổi lại em đấy."
Thẩm Thời Kiêu nghiêng đầu, cố ý đối mắt với cậu: "Cho hôn trước một cái được không?"
Hạ Trĩ lẩm bẩm: "Mới vừa, mới vừa yêu nhau đã hôn môi. Em bảo thủ lắm đó."
Động tác của Thẩm Thời Kiêu dường như khựng lại.
Hơi thở nóng rực phả vào mặt làm cho lòng Hạ Trĩ ngứa ngáy.
Sắc mặt Thẩm Thời Kiêu khó tả thành lời: "Đừng cuống, cứ từ từ." Nói đoạn, hắn lùi lại, thẳng lưng lên.
Hạ Trĩ khẽ thở ra. Lúc cậu vừa ngẩng đầu, đôi môi bỗng nhận được một nụ hôn lạnh lẽo.
Vẻ mặt của đầu sỏ gây tội khá bình tĩnh: "Hình như đúng là có hơi sốt ruột thật."
Lúc Hạ Trĩ lấy lại tinh thần, Thẩm Thời Kiêu đã đi, hắn đang cầm áo choàng chuẩn bị tắm.
Cậu đứng ở phòng Thẩm Thời Kiêu, thoáng do dự.
Đêm nay mình có cần phải về phòng không?
Hạ Trĩ nhìn chằm chằm giường của Thẩm Thời Kiêu, sau đó len lén ngồi lên. Cuối cùng cậu còn lăn một vòng, dang rộng tay chân ôm chăn.
Trên chăn toàn là mùi của Thẩm Thời Kiêu, cậu cười tít cả mắt.
Sao mình u mê thế!
Hơi biến thái.
Cậu gối hai tay sau đầu rồi nhìn chằm chằm trần nhà, lẩm bẩm tự hỏi: "Mình vậy mà lại là bạch nguyệt quang của anh ấy à?"
Thảo nào Thẩm Thời Kiêu vẫn luôn nhớ mãi không quên bạch nguyệt quang, thì ra là vì mình và bạch nguyệt quang đều đáng yêu và quyến rũ như nhau!
Sau khi Thẩm Thời Kiêu tắm xong, thấy Hạ Trĩ ngồi bắt chéo chân trên ghế làm việc như mấy vị đại gia, trông cậu như thể sắp hỏi tội đến nơi.
Hạ Trĩ: "Tự dưng em nhớ ra, anh từng nói anh không cần bạch nguyệt quang nữa?"
Thẩm Thời Kiêu bình tĩnh đáp: "Có sao?"
Hạ Trĩ giương nanh múa vuốt: "Có."
Thẩm Thời Kiêu khẽ cười một tiếng, sau đó vừa nghiêm túc vừa thản nhiên nhìn cậu: "Hình như cũng có người từng nói rằng nếu Glacial trở về thì sẽ đuổi anh ta đi mà nhỉ?"
Vẻ kiêu ngạo của Hạ Trĩ lập tức bị dập tắt: "Nhắc chuyện cũ thì vô nghĩa lắm."
Thẩm Thời Kiêu: "Được rồi, là anh sai."
Biết rõ mình mới là người vô cớ gây sự nhưng Hạ Trĩ vẫn cứ nói: "Vậy được, tha cho anh."
Bây giờ mà không ỷ được chiều nên lên mặt thì bao giờ mới lên?
Cậu chính là bạch nguyệt quang, lên mặt là xong việc ngay!
"Vậy em đi ngủ đây, ngày mai còn phải đến đoàn phim mới chụp tạo hình nữa." Hạ Trĩ lén nhìn hắn, cậu giả bộ như chẳng có chuyện gì, chuẩn bị rời đi. Cậu muốn xem khi nào thì Thẩm Thời Kiêu giữ cậu lại.
Thẩm Thời Kiêu thuận theo mong muốn của Hạ Trĩ, cười cười ngăn cậu lại: "Em không ngủ ở đây à?"
Hạ Trĩ rút tay: "Dễ dàng chạm đến thì nào có phải là bạch nguyệt quang."
Nửa đêm, Hạ Trĩ – người chẳng thể nào ngủ yên, đột nhiên tỉnh lại. Trong phòng tối đen như mực, cậu chỉ có thể nhìn thấy vài tia sáng lẻ loi nhờ ánh trăng xuyên qua khe hở của tấm màn.
Cậu nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên.
Bạch nguyệt quang của Thẩm Thời Kiêu thế mà lại là cậu!
Bạch nguyệt quang vĩnh viễn là thần!
Vì hưng phấn cả đêm nên hôm sau Hạ Trĩ tới đoàn phim với vẻ mặt uể oải.
Tiểu Bàn biết hết toàn bộ sóng gió hai hôm nay của Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu. Hiện giờ, phòng làm việc của bọn họ càng được công ty giải trí nhà họ Thẩm nâng đỡ hết mình. Tất cả chi tiêu mua sắm đều được tổng giám đốc phê duyệt, có thể tự mua, không cần báo cáo.
Lần đầu Tiểu Bàn có cảm giác được thẳng lưng.
Cậu mua rất nhiều món ăn sáng khác nhau cho Hạ Trĩ, có bánh bao súp nhân cua, sủi cảo hấp, sandwich,...
Mấy món này đều là món Hạ Trĩ thích.
Hạ Trĩ gắp một cái bánh bao súp lên, than thở: "Nhiều như này tôi ăn không hết đâu. Lần sau mua ít lại đi, lãng phí lắm."
Tiểu Bàn: "Nhưng mấy món này toàn là món cậu thích mà. Tiền ăn tiêu chuẩn của nghệ sĩ đang hot trung bình cũng bốn chữ số, còn các nghệ sĩ lớn không phải chỉ ăn mỗi món một miếng à?"
Hạ Trĩ nhíu mày: "Ăn no là được rồi, cần gì xa hoa lãng phí như vậy."
Quan trọng nhất, đây toàn là tiền của chồng cậu.
Tiếc lắm!
Tiểu Bàn gật đầu: "Được rồi, lần sau tôi chỉ mua đủ ăn thôi."
Hạ Trĩ cười nhìn cậu: "Ngoan thế."
Vì hôm nay là ngày chụp ảnh tạo hình cho bộ phim điện ảnh《Ghi Chép Diệt Quỷ》nên tất cả diễn viên ở đoàn phim đều lần lượt đến trình diện.
Bộ phim này rất được đầu tư, nó thể hiện tham vọng của đạo diễn Đoạn Vô Nhai. Các thành viên của tổ chế tác cũng cực kì hoành tráng, họ đã giành được vô số giải thưởng ở Tam Kim (1).
(1) Tam Kim: Ba giải thưởng điện ảnh danh giá và uy tín: Kim Kê, Kim Mã và Kim Tượng.
Hạ Trĩ nghĩ thầm, được làm nam chính cũng là cậu trèo cao.
Trong phòng trang điểm, đạo diễn Đoạn đang thảo luận về hoa văn trên áo người hầu với tổ tạo hình. Thấy Hạ Trĩ đến, ông bèn vẫy tay với cậu: "Tiểu Hạ, lại đây."
Hạ Trĩ lễ phép khom lưng: "Chào đạo diễn."
Lúc trước, Đoạn Vô Nhai liếc mắt một cái đã nhìn trúng tạo hình cổ trang của Hạ Trĩ ở nơi ghi hình《Diễn Viên Tốt Nhất》rồi. Lúc đó, ông đã nghĩ, nếu đứa nhỏ này không thể đi đến cuối cùng, ông sẽ lén mời cậu rồi cho cậu một vai.
Ai ngờ đâu, Hạ Trĩ cuối cùng lại thành quán quân và chọn phim của ông.
Âu cũng là duyên số.
"Đây là người phụ trách tạo hình của cậu. Cậu đi theo cậu ấy thay quần áo trước đi."
Hạ Trĩ gật đầu: "Dạ vâng, cảm ơn đạo diễn."
Lúc đi qua phòng nghỉ, cậu tình cờ gặp được nam phụ bộ phim này – Ngô Hạo Văn. Cậu mỉm cười lễ phép: "Chào anh Ngô Hạo Văn."
Ngô Hạo Văn: "Chào cậu."
Sau khi chào hỏi qua loa hai câu, Hạ Trĩ vốn định nói chuyện phiếm một lát với anh ta, vì dù sao thì hai người cũng sẽ diễn chung rất nhiều. Thế nhưng, dường như Ngô Hạo Văn chẳng hề có ý định trò chuyện với cậu.
Lúc cậu trở về phòng nghỉ của mình, Tiểu Bàn và stylist giúp cậu thay trang phục.
Tiểu Bàn: "Trĩ, có phải Ngô Hạo Văn hơi lạnh lùng không?"
Hạ Trĩ nhìn stylist qua gương, "Đừng nói lung tung."
Tiểu Bàn giờ mới ngớ ra: "Ừm."
Sau bốn tiếng, Hạ Trĩ cuối cùng cũng trang điểm và thay đồ diễn xong.
Cậu đóng vai một vị thiên sư diệt quỷ cấp thấp nhất, tạo hình cũng không đẹp đẽ mấy. Để phù hợp với hình tượng nhân vật, cổ và mặt cậu được đánh một ít phấn màu tối, làm da cậu xuống tận ba bốn tông.
Tiểu Bàn lôi cái bao bố rách của cậu ra, cười ghẹo: "Thêm cái chén vỡ nữa là như diễn viên quần chúng rồi."
Hạ Trĩ nhìn vào gương cười nói: "Chứ còn gì nữa, diễn bản sắc vốn có đấy."
Ở phòng kế bên, Ngô Hạo Văn cũng vừa mới trang điểm xong.
Người đại diện nhắc nhở anh ta: "Lúc nãy gặp Hạ Trĩ, cậu lạnh nhạt lắm đấy."
Ngô Hạo Văn hừ một tiếng: "Cậu ta được đám diễn viên của công ty giải trí nhà họ Thẩm nâng đỡ còn chưa đủ hay sao mà còn muốn tôi nâng đỡ nữa?"
Người đại diện: "Nhưng đằng sau công ty giải trí ấy là tập đoàn nhà họ Thẩm, quan hệ của họ rất rộng."
Ngô Hạo Văn chẳng hề để ý: "Hiện tại có sức ảnh hưởng là có tiếng nói, tuy bây giờ Hạ Trĩ khá hot nhưng cũng chả được gì. Fan cậu ta có sức mua không? Kêu gọi bình chọn hơn tôi không? Tôi ra mắt mười năm, hot mười năm trong giới, bây giờ lại phải diễn nam phụ cho cậu ta. Cậu ta cũng xứng à?"
Người đại diện cạn lời: "Được rồi, đừng để người khác nghe thấy."
Ngô Hạo Văn: "Có nghe thấy thì tôi cũng không sợ, tôi nhìn không quen chuyện người khác nịnh hót cậu ta."
Lát sau, mọi người đi vào studio để chuẩn bị chụp ảnh. Bộ ảnh chụp này được dùng cho buổi công bố phim ngày mai, có vẻ tối nay nhân viên phụ trách công tác tuyên truyền phải tăng ca rồi.
Hạ Trĩ là người chụp đầu tiên. Đạo diễn rất hài lòng khả năng bắt cam của cậu, ông thầm cảm thán: "Không biết có phải Tiểu Hạ xuất thân chính quy không? Rất có thiên phú đấy."
Phó đạo diễn bèn mở di động tìm tên Hạ Trĩ, phát hiện mục đại học ở Baidu vậy mà lại không có thông tin gì.
Phó đạo diễn suy đoán: "Chắc không phải chính quy đâu."
Người nói vô tình, người nghe có ý. Ngô Hạo Văn như suy tư gì mà nhìn Hạ Trĩ, trên mặt lộ vẻ cười nhạo.
Lúc tất cả mọi người chụp xong cũng đã là 8 giờ tối. Nữ chính đã chủ động trao đổi wechat với Hạ Trĩ, cô nói làm thế để dễ trao đổi kịch bản hơn, dù sao hai người cũng có cảnh diễn tình cảm.
Lương Hân tốt nghiệp một trong ba trường đại học danh giá về biểu diễn. Năm mười sáu tuổi, cô đã được đạo diễn nổi tiếng nhìn trúng, cho cô diễn vai nữ chính. Cô là một nữ diễn viên rất có năng lực.
Nhiều năm như vậy, cô vẫn chưa rời khỏi giới điện ảnh mà còn giành được vô số các giải thưởng.
Hạ Trĩ và cô nói chuyện rất thoải mái. Cậu cảm thấy bản thân rất may mắn, người cộng sự này cũng khá tốt.
Thời gian không còn sớm, mọi người đều chưa ăn cơm nên đạo diễn Đoạn mời cả đoàn cùng ăn bữa tối, xem như lần đầu tụ họp tập thể.
Chỗ ăn ở khá gần đấy, đi tầm năm phút là đến.
Ngô Hạo Văn rất giỏi trò chuyện. Trong suốt bữa tiệc, anh ta vẫn luôn miệng khen đạo diễn và biên kịch, tỏ vẻ mình là fan của bọn họ, anh ta rất vui khi có thể tham gia bộ điện ảnh này.
Ngô Hạo Văn là ngôi sao đang nổi, đạo diễn Đoạn thấy anh ta chẳng hoạnh họe như những minh tinh đang nổi khác nên có ấn tượng không tồi về anh ta.
Hạ Trĩ cũng thích trò chuyện, tình cờ làm sao khi họ có một chủ đề chung —— trò chơi.
Cậu nhanh chóng thân thiết với nữ phụ và nữ chính, họ đã hẹn nhau khi nào có thời gian thì sẽ cùng nhau chơi game.
Nữ phụ tên Lâm Yên, cô trêu chọc: "Cậu có thể gánh hai chúng tôi chơi Vinh Diệu thật à? Sếp Thẩm có để ý không?"
Hạ Trĩ khoác lác: "Ở nhà toàn tui quyết định hết, anh ấy không dám xen vào chuyện gì đâu."
Lương Hân mím môi nghẹn cười, cô ứ tin đâu.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, wechat của Hạ Trĩ hiện thông báo.
Thẩm Thời Kiêu: "Anh tan làm rồi, cần anh ra đón em không?"
Hạ Trĩ: Cần nhó! Ông xã!
Đánh mấy chữ đó xong, cậu do dự vài phút, rồi lại lục tục xóa đi.
Bây giờ Thẩm Thời Kiêu đang theo đuổi lại cậu! Nhắn như vậy dễ dãi quá, không ra dáng của bạch nguyệt quang chút nào.
Vì thế, cậu ra vẻ lạnh lùng trả lời: Cần.
Thẩm Thời Kiêu: Gửi anh địa chỉ
Ăn xong, mọi người đi theo đạo diễn Đoạn, tất cả cùng đứng trước cửa bãi đỗ xe để chờ xe bảo mẫu tới đón.
Lúc này, một chiếc Maybach mẫu mới dừng ở cách đó không xa, Thẩm Thời Kiêu mở cửa xe bước xuống.
Nhận thấy được tầm mắt nóng rực của mọi người, Hạ Trĩ ngượng ngùng ho khan một tiếng.
Gì vậy hả!
Anh cho rằng anh là sếp tổng bá đạo hay sao!
Phách lối quá thể!
Thẩm Thời Kiêu chào đạo diễn, "Cần tôi đưa ngài về luôn không? Đúng lúc tiện đường."
Đạo diễn Đoạn được quan tâm nên vừa mừng vừa lo: "Không cần đâu, cậu đưa tiểu Hạ về là được rồi, trợ lí của tôi cũng sắp tới."
Thẩm Thời Kiêu: "Vậy chúng tôi về trước."
Nhìn bàn tay đã chìa ra, Hạ Trĩ cũng ngại từ chối. Cậu không làm bộ làm tịch gì, chỉ đan mười ngón tay với hắn, tung ta tung tăng đi theo.
Mọi người vẫn luôn nhìn theo họ cho đến khi hai người ngừng ở cạnh xe nói gì đó. Bỗng Hạ Trĩ kinh ngạc mở cốp xe, bên trong lóe lên ánh sáng lấp lánh.
"Thích không?" Thẩm Thời Kiêu hỏi.
Trong cốp bày một ít gấu bông, hoa hồng, bóng bay và đèn màu.
"Em cũng đâu phải con gái, với lại cũng hơi lỗi thời.... Nhưng cũng không tệ lắm." Hạ Trĩ đặt bánh kem xuống, cậu thích thú ôm bó hoa hồng đi nửa vòng quanh xe rồi ngồi vào ghế phụ.
Thẩm Thời Kiêu cười cười: "Vậy lần sau anh phải nỗ lực hơn rồi."
–
Mọi người bị đút cơm chó xong thì ăn ý liếc nhau.
Cuối cùng từng người nhìn về phía phương xa.
Trên xe, Hạ Trĩ hỏi: "Mấy thứ đó đều là anh chuẩn bị hả?"
Thẩm Thời Kiêu nghiêm túc nói: "Đúng vậy, dựa theo gợi ý trên mạng."
Tuy cách này hơi quê mùa nhưng có lòng là quý rồi, Hạ Trĩ nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."
Buổi tối về đến nhà, Lương Hân lập nhóm chat 3 người, đặt tên "Tiểu đội diệt yêu". Lương Hân với Lâm Yên học cùng 1 giảng viên ở đại học, cũng xem như đàn chị đàn em nên quan hệ của họ rất tốt. Lâm Yên có thể diễn nữ phụ bộ điện ảnh này cũng nhờ Lương Hân giới thiệu.
Hạ Trĩ mới vừa tắm xong đã thấy trong nhóm có người nhắc cậu.
Lâm Yên: Mở voice hả? (2) Hôm nay có mid của chiến đội DC là Phong Phong dẫn tui chơi, nhưng cậu ấy livestream nữa, hai người chơi chứ?
(2) Mở voice: theo mình hiểu thì mở voice này thường chỉ lập team gặp mặt chơi với nhau hoặc chơi chung rồi mở voice (bằng một app khác để voice chat hay giao lưu các kiểu). Một tí nữa sẽ có cái mở voice khác, cái kia là mở voice trong game.
Lương Hân: Ok.
Hạ Trĩ: Chơi chứ.
Có bốn người, còn thiếu một người nữa. Lâm Yên hỏi hai người có quen bạn nào muốn chơi không, Lương Hân nói không có.
Lúc này, có người gõ cửa phòng Hạ Trĩ.
Giọng Thẩm Thời Kiêu truyền đến: "Trĩ Trĩ, uống sữa bò rồi hẵng ngủ."
Hạ Trĩ gật gật đầu, không rời mắt mà nhìn chằm chằm giao diện Vinh Diệu.
Thẩm Thời Kiêu thấy cậu chăm chú như vậy thì thuận miệng hỏi: "Chơi game với người ta hả?"
Hạ Trĩ: "Anh biết game này sao?"
Thẩm Thời Kiêu bị chọc cười: "Nhìn anh rất giống người tối cổ à?"
Hạ Trĩ vui mừng: "Em nói giỡn mà. Team tụi em còn thiếu một người, đang kiếm đồng đội."
Thẩm Thời Kiêu: "Chơi cùng với ai thế?"
Hạ Trĩ: "Hai diễn viên nữ trong đoàn phim của tụi em."
Vừa mới nói xong, Hạ Trĩ lập tức cảm thấy không khí xung quanh bỗng dưng lạnh xuống mấy độ.
Cậu cười gượng: "Hai người đó hình như có bạn trai rồi. Tụi em mới quen nhau, phải giao lưu nhiều một chút thì mới dễ diễn chung hơn."
Thẩm Thời Kiêu nhàn nhạt đáp lại: "Cho nên phải chơi game với nha vào buổi tối à?"
"Ừm..."
Bầu không khí như ngưng đọng. Hạ Trĩ cầm điện thoại mà như đứng đống lửa, như ngồi đống than, bởi vì Thẩm Thời Kiêu không những không rời đi mà ngược lại còn vào phòng cậu ngồi.
Vì để xoa dịu bầu không khí, cậu hỏi: "Anh muốn chơi cùng không?"
Thẩm Thời Kiêu chắc là không biết chơi đâu, cậu khách sáo hỏi chút, có lẽ sẽ làm anh ấy nhẹ lòng một tý.
Ai ngờ, Thẩm Thời Kiêu trả lời: "Anh không biết chơi nhưng nếu em mời thì anh chơi với em vậy."
Hạ Trĩ nhỏ giọng lẩm bẩm: Này là đang ghen phải không vậy?
Cứ như vậy, Thẩm Thời Kiêu được mời vào đội. Lâm Yên và Lương Hân thấy ID lạ, bèn ở trong nhóm chat, hỏi Hạ Trĩ rằng người nọ là ai.
Hạ Trĩ: Chồng tui.
Lâm Yên, Lương Hân:...
Bởi vì phải livestream nên trước khi bắt đầu trò chơi, Phong Phong cố ý giới thiệu với các fan, nói rằng hôm này có bạn mới chơi cùng.
Fan esport đều biết cậu ấy hay chơi game cùng Lương Hân, nhưng hôm nay nghe nói có người mới nên cũng hứng thú hẳn.
Phong Phong, Lương Hân và Lâm Yên đều lựa chọn vị trí mà mình am hiểu.
Chỉ còn xạ thủ với support. Hạ Trĩ nhìn Thẩm Thời Kiêu, thấy hắn nhanh nhẹn chọn Marco Polo, cậu cũng không dám nói nhân vật này rất khó thao tác. Cậu mãi suy tư, cuối cùng chọn tướng Yao.
Tướng này là một em gái dễ thương, sức chiến đấu kém. Bình thường hay ngồi trên người của tướng cần bảo vệ, hay được mấy cặp đôi chơi.
Lương Hân, Lâm Yên:??? Tiểu Hạ, không phải nói gánh tụi tui hả??
Bắt đầu đấu, fans của Phong Phong thấy đội hình này thì thiếu chút nữa là cười ra tiếng.
Đặt biệt là người chơi Yao có ID là Trĩ Trĩ đẹp trai nhất. Yao di chuyển thoăn thoắt làm hoa cả mắt, cứ tung ta tung tăng đi theo xạ thủ, nhìn như đang tán tỉnh chứ không phải đang chiến đấu...
Cũng không biết là vị thần tiên nào.
Có fan ở phòng livestream hỏi: Phong Phong, hai người này là bạn mới mà cậu nói à?
Phong Phong đã thỏa thuận với Hạ Trĩ trước đó, Hạ Trĩ tỏ ý có công khai tên cậu cũng không sao cả, vì thế anh chàng trả lời: "Đây là Hạ Trĩ với sếp Thẩm."
Nói đoạn, phòng livestream nháy mắt sôi động hẳn. Nhiều fan game của Phong Phong cũng là fan chương trình, bọn họ bèn gửi tin này vào siêu thoại. Ngay sau đấy, phòng livestream lập tức thu hút vô số fan của Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu.
Mọi người điên cuồng đập quà, nào là du thuyền, hỏa tiễn... chỉ mong hai người mở mic.
「Trĩ Trĩ với sếp Thẩm thế mà lại chơi game à? Mở mic được hong?」
「Mở mic đi mà~ Xin đó!」
Vào game được 3 phút, Hạ Trĩ sợ Thẩm Thời Kiêu không biết chơi, cực kì có tâm mà giới thiệu cách chơi.
"Anh đừng rời khỏi em, em giúp anh đánh lính."
Thẩm Thời Kiêu ngoan ngoãn đi theo sau: "Ừm"
Hạ Trĩ ít chơi tướng này nên thao tác cũng tàm tạm, kết quả là cậu bị đối thủ mạnh đánh cho tơi tả. Thấy mấy người team địch đều đến đây, cậu cho rằng mình sắp lạnh rồi, nào ngờ Thẩm Thời Kiêu bỗng nhiên xuất hiện, thay cậu chặn vài đòn đánh.
"Leo lên anh."
Hạ Trĩ mím môi: "Dạ" rồi ngoan ngoãn ngồi trên người hắn. Bầu không khí hơi xấu hổ, cậu gãi gãi đầu: "Anh biết chơi à?"
Thẩm Thời Kiêu: "Hồi trước công ty định phát triển mảng trò chơi, anh thử qua hết mấy game top đầu rồi."
Hạ Trĩ bĩu môi.
Sếp tổng quả nhiên là sếp tổng, chơi game thôi mà cũng chuyên nghiệp vậy.
Nếu Thẩm Thời Kiêu đánh ổn vậy Hạ Trĩ không cần phải lo lắng nữa. Cậu dứt khoát đi đánh mấy con lính, lâu lâu còn rảnh tay trêu chọc tướng bên team địch.
Bị đánh xong còn ra vẻ thảm thương: "Anh ta đánh em kìa~"
Thẩm Thời Kiêu: "Em đi theo anh là được, đừng đi trêu chọc cậu ta."
Hạ Trĩ gật gật đầu, cậu điều khiển nhân vật của mình leo lên người Thẩm Thời Kiêu rồi bắt đầu làm một ông chủ chỉ biết chỉ tay năm ngón.
Tin hai người họ đấu game với Phong Phong vừa được truyền ra, trong nháy mắt, phòng livestream của Phong Phong đã nhảy lên top 3 trang web, hấp dẫn ngày càng nhiều cư dân mạng đến xem.
Fans Hạ Trĩ gấp muốn chết, họ chỉ có thể thấy góc nhìn của Phong Phong thôi. Mà team của cậu chàng lại không chịu voice chat, fans căn bản không nhìn thấy Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu.
「Tui chỉ có thể thông qua icon nhỏ xíu trên bản đồ nhìn Trĩ Trĩ với sếp Thẩm đùa qua giỡn lại thôi.」
「ID Trĩ Trĩ hề vậy, cậu ấy thế mà lại chơi Yao à?」
「Phong Phong, mấy anh mở voice được hong?」
Phong Phong cũng hiểu tâm trạng của fan, vì thế cậu cố ý đổi góc nhìn, để màn hình stream chiếu cảnh đường dưới.
Tướng của Thẩm Thời Kiêu xuất hiện trên màn hình, hắn đang chăm chỉ đánh quái rừng. Vốn cũng không có gì nhưng đến lúc quái sắp chết, Hạ Trĩ ở trên vai hắn bỗng nhảy xuống, thoải mái nuốt luôn phần còn lại rồi leo lên người hắn ngồi tiếp, hầu như kinh nghiệm gì cậu cũng hưởng hết.
「Tui hơi lên máu nhe, support của tui mà vậy là tui đúm chết rồi.」
「Quả nhiên, nếu xạ thủ của team bạn mà dịu dàng thì nhất định support chính là bạn gái hoặc bạn trai cậu ta.」
「Bé Trĩ cậy được chiều mà lên mặt nhó.」
Đánh được nửa trận, Phong Phong đề nghị: "Chúng ta mở voice được không? Nếu không sẽ thua trận đó."
Lương Hân và Lâm Yên không có ý kiến gì, trả lời: Được.
Hạ Trĩ hỏi ý Thẩm Thời Kiêu, sau đó mở mic. Bây giờ, tình hình team họ không mấy tốt đẹp, đang dầu sôi lửa bỏng.
Thẩm Thời Kiêu đã tiến bộ kha khá, hắn vừa mới giết được hai người, định trở về thì bị đối thủ vây đánh.
Hạ Trĩ thấy vậy vội chạy đến, âm thanh vang vọng phòng livestream: "Cục cưng đừng sợ, em đến cứu anh đây!"
Thẩm Thời Kiêu cười nhẹ một tiếng: "Ừm"
Thấy thanh máu của Thẩm Thời Kiêu giảm xuống nhanh chóng, vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Hạ Trĩ làm anh hùng cứu mỹ nhân, dùng khiên chắn lên người hắn. Thẩm Thời Kiêu còn chút máu thành công lật ngược, lần thứ hai lấy được hai đầu người.
「Ngọt thế, hai người phối hợp ăn ý ghê.」
「Gọi cục cưng kìa trời tui xỉu!」
「Trĩ Trĩ quả nhiên ngầu nhất kkkkk.」
「Mình là fan game, thấy Hạ Trĩ chơi hơi gà.」
「Giải trí thôi đừng nghiêm túc vậy, kĩ thuật của Trĩ Trĩ tầm tầm thôi mà.」
Được fan khen ngầu mới có 3 giây, giọng nói chẳng ăn nhập gì với chữ ngầu của Hạ Trĩ truyền đến từ microphone: "Anh ơi, lúc nãy mấy người đó đánh em đau lắm."
Thẩm Thời Kiêu: "Chúng ta trở về hồi máu."
Hạ Trĩ: "Ừm vậy anh cõng em đi."
Ba đồng đội còn lại trong trận:????
Fan trong bình luận thì cười hahahahaha.
Phong Phong và Lương Hân level cao nên việc ghép trúng người chơi level cao, có kỹ thuật khá ổn cũng là điều hiển nhiên. Cuối cùng, ván này chấm dứt với kết quả thua trận.
Vốn tưởng rằng cứ vậy là kết thúc nhưng ai ngờ đối thủ Hậu Nghệ – người bị Thẩm Thời Kiêu giết 4 lần, đột nhiên chửi ầm lên. Cậu ta liên tục dùng từ ngữ thô tục công kích Thẩm Thời Kiêu, cực kì khó nghe.
Phong Phong nhíu mày, nhanh chóng thoát trận, sau đó lại vào rank lần nữa.
「Vô học làm mất hứng ghê.」
「Cái loại anh hùng bàn phím này chính là một tên loser, thua cái ăn vạ.」
「Dám mắng sếp Thẩm của chúng ta hả? Trĩ Trĩ cắn hắn!」
「Bạn lầu trên đã bị con zai Trĩ Trĩ ghim.」
Hạ Trĩ vốn định logout cùng với Thẩm Thời Kiêu nhưng lúc thấy mấy lời bẩn thỉu đấy thì lập tức nóng máu, cậu định mắng lại nhưng bị Thẩm Thời Kiêu ngăn cản.
"Không sao đâu, trên mạng dạng người nào mà không có, mắng mỏ vô nghĩa cũng không thay đổi được gì."
Hạ Trĩ nén giận, hung dữ nói: "Dạ."
Nếu không có livestream thì cậu đã mắng đối phương không ngóc đầu được rồi.
Tâm trạng không tốt nên Hạ Trĩ đề nghị chơi thêm trận nữa, không ngờ trận này bọn họ lại gặp ID quen thuộc ấy.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Trận này Hạ Trĩ không làm support nữa mà chọn Điêu Thuyền, một tướng rất lợi hại.
Còn Thẩm Thời Kiêu lại chọn Lữ Bố.
Lữ Bố Điêu Thuyền, tuyệt mỹ CP.
Hạ Trĩ nghĩ trong lòng.
Đối phương hiển nhiên cũng nhận ra bọn họ là mấy người chơi trận ban nãy. Người chơi mắng Thẩm Thời Kiêu vẫn chơi Hậu Nghệ, mới vào trận mà cậu ta đã nhắn ngay 3 câu giễu cợt.
Đấu được 1 phút, Hạ Trĩ luôn để ý người ban nãy chửi Thẩm Thời Kiêu, chờ bản thân đủ mạnh rồi cậu sẽ qua đó.
Lúc Hậu Nghệ tới, Hạ Trĩ lập tức lao ra đánh, nhanh chóng giết chết hắn.
Phong Phong khen ngợi: "Đẹp đấy!"
「Trĩ Trĩ tự mình báo thù cho sếp Thẩm hả?」
「Rõ là vậy, người này mắng giám đốc Thẩm mà.」
Nếu nói lần này là ngẫu nhiên thì rất vô lý. Vì Hạ Trĩ liên tục chạy lên đường trên, thậm chí còn mai phục ở địa bàn của đối phương, chỉ để giết người ta.
Bị giết đến 3 lần, Hậu Nghệ tức điên lên, cậu ta bắt đầu chửi người ở kênh chat all.
Lúc này, điện thoại Thẩm Thời Kiêu vang lên. Trong khoảng vài giây chờ nhân vật hồi sinh, hắn đi ban công nghe máy.
Hạ Trĩ cũng không quạu, đáp lại trên kênh chat all: "Lêu lêu lêu, cậu không đánh lại tui."
Hậu Nghệ càng tức giận, liên tiếp nhắn vô số **** (3).
(3) Dấu ****: chửi thề hay chửi nặng sẽ bị game đổi thành ***.
Trò chơi đã tiến vào giai đoạn gây cấn, Hạ Trĩ hiện là MPV của trận.
「Đỉnhhh, con trai Trĩ Trĩ biết chơi à. Nãy coi ẻm chơi Dao còn tưởng cùi bắp lắm.」
「Hạ Trĩ không gà nha, nhưng chắc liên quan đến Thẩm Thời Kiêu đấy.」
「Thao tác lợi hại, Hạ Trĩ khá đấy.」
「Sức mạnh của tình yêu thật là vĩ đại.」
Bây giờ Hạ Trĩ đang phát triển tốt nhất trận, cậu cứ ngồi chễm chệ ở cao nguyên của đối phương. Hậu Nghệ xuất hiện mấy lần thì cậu đánh cậu ta mấy lần, đánh đến mức Hậu Nghệ không dám ra khỏi nhà chính luôn.
Trên cao nguyên, Hạ Trĩ kiêu ngạo chống nạnh nhắn mấy lời trào phúng: "Anh cùi bắp ghê, Hậu Nghệ."
Hậu Nghệ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Có bản lĩnh thì trận tới đấu tiếp."
Hạ Trĩ: "Kẻ yếu mới ảo tưởng đến tương lai, người mạnh chỉ nói chuyện hiện tại."
Hậu Nghệ: *****
Hạ Trĩ liên tục chọc ghẹo nên đã khiến toàn bộ năm người team địch quạu lên. Bọn họ dứt khoát phớt lờ Hạ Trĩ rồi cùng nhau đánh gọng kìm cậu.
Lương Hân và Lâm Yên đứng một bên, chúng ta có cần đến cứu Tiểu Hạ không?
Phong Phong nhìn Hạ Trĩ phát huy: Tui thấy không cần đâu, thù của sếp Thẩm phải để cậu ấy tự tới báo.
Vài phút sau, Hạ Trĩ bộc phát dữ dội, đánh đối thủ đến mức mặt mũi bầm dập.
Đối thủ bị đánh tới hoài nghi cuộc đời, hỏi: Lúc nãy tụi tao có chửi mày đâu mà mày nổi điên vậy?
Hạ Trĩ bình tĩnh nhắn: Vừa rồi mấy người mắng cục cưng siêu bự của tui.
Đối phương: Hóa ra người hồi nãy là một chị gái à?
Hạ Trĩ: Một anh trai.
「Cục cưng siêu to khổng lồ!!」
「Tại sao!! Tại sao coi stream thôi cũng bị nhét cơm chó vậy!!」
「Không được, cuộc đời này của tôi chắc chắn phải làm fan Thời Hạ!」
Bên kia dường như tự kỷ luôn, bọn họ đang suy nghĩ coi có nên đầu hàng luôn không. Lúc này, Thẩm Thời Kiêu cũng vừa nói chuyện điện thoại xong, hắn điều khiển Lữ Bố từ đường giữa chạy về phía đối diện.
Hạ Trĩ vừa quay đầu lại thì vội rủ ống tay áo, đắc ý chạy tới: "Tướng quân Lữ! Ban nãy bọn họ đánh em đau quá trời!"
「???Ai đánh ai?」
「Trĩ Trĩ, cậu nhìn lại lương tâm mình rồi nói xem ai đánh ai?」
「Tui hiểu rồi! Cái này chắc là bí quyết giữ lửa tình yêu phải không!」
Thẩm Thời Kiêu: "Anh giúp em báo thù."
Mới nói xong thì bên kia đã đầu hàng mất rồi.
Microphone còn chưa tắt nên cuộc đối thoại của Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu vang khắp phòng livestream.
Hạ Trĩ không nhanh không chậm nói: "Anh lợi hại ghê, mấy người đó mới nghe anh muốn thay em báo thù đã đầu hàng ngay~"
Thẩm Thời Kiêu nhìn số đầu người của Hạ Trĩ thì cười nhẹ: "Ừ, em cũng đỉnh nữa."
Hạ Trĩ: "Em mệt rồi, muốn ngủ."
Thẩm Thời Kiêu: "Để anh đi hâm nóng sữa bò lại."
Giọng Hạ Trĩ ẩn chứa vẻ bỡn cợt: "Em muốn đổi hãng khác, hãng này uống ngán rồi."
Hầu kết Thẩm Thời Kiêu chuyển động, hắn cười nói: "Rồi rồi, đổi cái khác."
Giọng nói dần biến mất, các fan chẳng thể nào bình tĩnh nữa.
「Đổi loại sữa khác? Xin lỗi, tui có suy nghĩ hơi đen tối...」
「Đừng đi mà! Rốt cuộc là đổi hãng sữa nàooooo?」
「Sữa bò??」
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT