Học sinh của Tưởng Nam Khanh là một cô bé đang học cấp 3, bởi vì hai ngày trước cô bé không cẩn thận bị ngã gãy chân, không thể đến trường học, cho nên chỉ có thể mời gia sư đến để phụ đạo.
Tưởng Nam Khanh dạy hai môn, Toán và Tiếng Anh, lúc dạy xong cô nhìn đồng hồ, mới hơn 5h, gần một tiếng nữa trận thi đấu bóng rổ mới kết thúc.
Tưởng Nam Khanh quyết định đạp xe về trường, đi đến sân bóng.
Lúc cô đến nơi, khán đài đã đầy ắp người, xung quanh sân bóng bị vây chặt đến nỗi một con kiến cũng không lọt vào được, thỉnh thoảng, xung quanh cô sẽ có tiếng nữ sinh hết lên.
Cảnh tượng này rất quen thuộc.
Tưởng Nam Khanh nhớ lại lúc cô vừa chuyển đến trường Cần Nam, đã nhìn thấy Mục Lăng Thành chơi bóng rổ, độ náo nhiệt hôm nay chả khác hôm đó là mấy.
Quả nhiên, anh là người đi đến đâu, tỏa sáng đến đó.
Đang lúc Tưởng Nam Khanh do dự, không biết nên đứng đây, đột nhiên điện thoại của cô vang lên.
Cô cầm điện thoại, thấy Lưu Minh Triết gọi tới thì hơi ngạc nhiên, vừa ấn nghe máy thì đã nghe thấy Lưu Minh Triết hô lên: “Mình ngồi trên phía Nam của khán đài, vừa rồi Trần Thiếu Ngang đi có việc đi, ở đây vừa ra một chỗ.”
Tưởng Nam Khanh vô thức nhìn về phía Nam, liền thấy Lưu Minh Triết đang ngồi ở hàng thứ 3 vẫy tay với cô.
Tưởng Nam Khanh cũng vậy tay với anh, cô vòng qua đám người, ngồi xuống bên cạnh Lưu Minh Triết.
“Trần Thiếu Ngang học khoa vật lý, không chơi bóng với Mục Lăng Thành cũng rất bình thường, nhưng mà không phải cậu cũng học khoa công nghệ à, chiều nay khoa công nghệ và khoa kiến trúc đấu với nhau, sao cậu lại ngồi ở đây.”
Lưu Minh Triết đưa cho cô một bình nước khoáng, cười: “Rất không may, hai ngày trước lúc chơi bóng rổ, mình không cẩn thận nên bị trật chân, vì vậy, mình chỉ có thể ngồi từ xa nhìn dáng vẻ chơi bóng của bạn trai cậu, ghen tỵ, thật ghen tỵ quá đi!”
“… Vậy thì thật không khéo, chân cậu thế nào, có nghiêm trọng không?”
“Nghiêm trọng mà mình còn đến đây ngồi à, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không đáng lo.” Trên mặt anh vẫn luôn treo ý cười, từ khi quay lại với Tề Duy Duy, nụ cười của anh so với trước kia càng đậm hơn.
Tưởng Nam Khanh nhìn về sân bóng, đúng lúc thấy Mục Lăng Thành đang thực hiện cú ném ba điểm, xung quanh hò reo không ngừng, Tưởng Nam Khanh cũng vỗ tay theo.
Lưu Minh Triết lại gần: “Bạn trai nhà cậu không tệ đúng không?”
“Tất nhiên rồi, anh ấy là số 1!” Tưởng Nam Khanh vô cùng đắc ý.
Lưu Minh Triết bĩu môi, vẻ mặt tiếc nuối: “Đó là bởi vì hôm nay mình không ra sân thôi, nếu như có mình, Mục Lăng Thành nào có cửa.”
Tưởng Nam Khanh liếc mắt nhìn anh một cái, không muốn trả lời.
“Đúng rồi, sao cậu đến muộn thế, lúc nãy mình tìm cậu nửa ngày trời, còn tưởng là dịp quan trọng như vậy, cậu sẽ không đến trễ?”
“Mình vừa đi dạy gia sư về.”
Lưu Minh Triết hơi kinh ngạc: “Không ngờ cậu liều như vậy, có cần mình kể cậu nghe Mục Lăng Thành có nhiều tiền như nào không, trong tay cậu ấy có vô số hạng mục làm cũng không hết, chưa tốt nghiệp đã kiếm được số tiền không nhỏ rồi, cậu đâu cần cực khổ như vậy?”
Tưởng Nam Khanh uống một hớp nước: “Tiền anh ấy kiếm được là tiền không anh ấy, tiền mình kiếm được là của mình, sao có thể vơ đũa cả nắm được?”
Lưu Minh Triết nhíu mày, vỗ vỗ vai cô: “Rất độc lập đấy, nhưng mà cậu nói cũng không sai! Đầu năm nay hiếm có cô gái nào nghĩ được như cậu.”
Tưởng Nam Khanh hất tay anh ra: “Xem thi đấu đi, sao hôm nay cậu lắm mồm thế?”
“Không phải đâu, có mà cậu đang trách mình quấy rầy cậu ngắm nhìn phong thái của Mục Lăng Thành ấy chứ? Tưởng Nam Khanh, cậu là cái đồ trọng sắc khinh bạn!”
“..”
Sau nửa tiếng đồng hồ, trận đấu kết thúc, chiến thắng tất nhiên thuộc về khoa công nghệ, cả đoàn người đang ngồi trên khán đài cùng đứng lên, vừa vỗ tay vừa hô to tên Mục Lăng Thành.
Lưu Minh Triết cười, nhìn về phía Tưởng Nam Khanh: “Nhiều người thương nhớ bạn trai nhà cậu như vậy, có phải lúc này mình nên phỏng vấn cậu, xem cậu có cảm giác thế nào không?”
Tưởng Nam Khanh rất nghiêm túc suy nghĩ: “Điều này chứng tỏ bạn trai của mình rất có sức quyến rũ, mà anh ấy lại chọn mình làm bạn gái, vậy thì rõ ràng rồi, mình so với anh ấy còn hấp dẫn hơn!”
Lưu Minh Triết: “… Khụ khụ, quả nhiên da mặt cậu từ trước đến nay vẫn luôn rất dày.”
Sau đó giơ ngón tay cái với Tưởng Nam Khanh.
Thấy Tưởng Nam Khanh từ đầu đến cuối vẫn ngồi ở vị trí không nhúc nhích, Lưu Minh Triết có chút hiếu kì: “Lúc này nhiều người đang vây quanh như vậy, chẳng lẽ cậu không nên qua đó thưởng cho cậu ấy cái gì à? Còn ngồi đây ngây ngốc cái gì thế.”
Tưởng Nam Khanh tiếp tục chậm rãi uống nước: “Không vội, mình đang chờ xem kịch vui.”
Lưu Minh Triết: “Kịch vui?? Không phải cậu lại bày trò gì đấy chứ.”
Tưởng Nam Khanh không để ý đến anh ta, chỉ ngồi đó suy nghĩ, không phải Lâm Tiêu muốn tỏ tình sao, vậy chắc sắp xuất hiện rồi.
Tưởng Nam Khanh đang nghĩ ngợi, đột nhiên có vô số cánh hoa to nhỏ bay xuống, kèm theo mùi hương nhàn nhạt, như có như không.
Không chỉ có Tưởng Nam Khanh phát hiện ra, mọi người đều đang dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn xung quanh.
“Đây, đây là đang chúc mừng chiến thắng à?” Lưu Minh Triết không kịp phản ứng, “Nhưng mà dù gì cũng là một đám con trai, sao lại chúc mừng theo cách này?”
Tưởng Nam Khanh nhìn anh ta, nhíu mày: “Trò hay bắt đầu rồi, cứ từ từ xem.”
Lưu Minh Triết nửa tin nửa ngờ dõi theo ánh mắt của Tưởng Nam Khanh, chỉ thấy có một đám người chạy tới, nhanh chóng dùng hoa hồng trắng trang trí toàn bộ sân bóng, sau đó không một tiếng động rời đi.
Mọi người ngồi trên khán đài đang thì thầm trao đổi phỏng đoán của mình.
Lúc này, một nữ sinh đằng sau Tưởng Nam Khanh đột nhiên kinh ngạc hét lên: “Lâm Tiêu, là Lâm Tiêu kìa! Cô ấy cầm hoa hồng trắng làm gì thế, chẳng lẽ muốn… tỏ tình à?”
Giây phút này Tưởng Nam Khanh cũng đã nhìn thấy Lâm Tiêu, cô ta mặc một chiếc áo khoác trắng, chân đi giày cao gót, khuôn mặt được trang điểm cẩn thận, bước từng bước đến chỗ Mục Lăng Thành, lúc cô ta mỉm cười lộ ra cái má lúm, cả người tràn đầy tự tin.
Cô bước đến gần Mục Lăng Thành, hai tay đưa bó hoa về phía anh: “Lăng Thành, mình biết cậu nhất định sẽ thắng!”
Lúc này Mục Lăng Thành đang mặc đồng phục bóng rổ đứng trên sân, sau lưng anh là mấy người đội viên đang xem trò vui.
Sắc mặt anh âm trầm, nhíu mày nhìn hoa hồng trắng trong tay cô ta: “Có ý gì?”
Hai gò má Lâm Tiêu hơi phiếm hồng, cô mấp máy môi, đột nhiên có chút xấu hổ, thẹn thùng: “Mình, cậu cũng biết, mình đối với cậu vẫn luôn…”
Vẻ mặt Mục Lăng Thành bắt đầu không còn kiên nhẫn: “Tôi đã có bạn gái rồi, chẳng lẽ cậu không biết à?”
“Mình…” Khuôn mặt Lâm Tiêu càng thêm đỏ, không ngờ Mục Lăng Thành sẽ hỏi trực tiếp như vậy.
Rõ ràng lần trước Tưởng Nam Khanh tỏ tình còn bá đạo hơn cô, thậm chí còn mặt dày đơn phương tuyên bố với mọi người mình là bạn gái của anh, lúc đó anh cũng không nói gì, nửa câu phản bác cũng không có.
Nhưng sao hôm nay anh lại đối với cô như vậy?
Chẳng lẽ, Mục Lăng Thành không thích cô vì tính cách của cô quá mềm yếu sao, hay là Mục Lăng Thành thích người có nội tâm mạnh mẽ, bá đạo giống Tưởng Nam Khanh?
Lâm Tiêu nắm chặt bó hoa trong tay, cắn môi trầm mặc.
Cô đã lớn như vậy, tự nhận rằng trình độ mặt dày của bản thân không bằng Tưởng Nam Khanh, nếu bảo cô ở trước mặt mọi người bá đạo với Mục Lăng Thành…
Lâm Tiêu nhìn hoàn cảnh khó xử này của mình, lại nhìn Mục Lăng Thành, anh lạnh lùng quay người, dường như định rời đi.
Lấy hết dũng khi, Lâm Tiêu chủ động đưa tay kéo góc áo Mục Lăng Thành.
Đụng phải ánh mắt cảnh cáo của Mục Lăng Thành, Lâm Tiêu run rẩy cả người, chậm rãi buông ra, trên mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh: “Mục Lăng Thành, mình thích cậu! Mình biết, cậu ở bên Tưởng Nam Khanh là bị ép buộc, ban đầu cô ta đứng ở trước cửa làm ra chuyện như vậy, cậu vì giữ mặt mũi cho cô ta mới bất đắc dĩ đồng ý. Bây giờ cô ta theo đuổi được cậu rồi, lại không coi cậu ra gì, suốt ngày bận bịu chuyện của mình, cô ta vốn dĩ không yêu cậu.”
Lúc này mọi người đã rời khỏi chỗ ngồi, đi xuống sân bóng vây quanh Mục Lăng Thành và Lâm Tiêu.
May mắn là Tưởng Nam Khanh đã sớm chuẩn bị khẩu trang, theo sau Lưu Minh Triết trà trộn vào đám người, yên lặng quan sát tình hình.
Nghe thấy Lâm Tiêu nói cậu này, Tưởng Nam Khanh bỗng bừng tỉnh.
Dường như thời gian gần đây… cô vẫn luôn bận rộn học hành, cũng không gặp mặt Mục Lăng Thành. Nghĩ đến đây, cô có vẻ thực sự đã thay đổi thái độ sau khi có được anh… Tra nữ!.
Tưởng Nam Khanh lúc này đang kiểm điểm bản thân sâu sắc.
“Mục Lăng Thành, mình mới là người thật lòng với cậu, từ lúc bắt đầu năm nhất mình đã thích cậu, so với Tưởng Nam Khanh thì mình thích hợp với cậu hơn. Mình biết, hiện tại cậu và Tưởng Nam Khanh vẫn chưa chia tay, mình tỏ tình với cậu như vậy cũng không thích hợp lắm. Nhưng mà hai cậu vẫn chưa kết hôn, vì vậy mình vẫn còn cơ hội. Cậu, cậu có nguyện ý ở bên mình không?”
Mục Lăng Thành đút hai tay vào tui, khóe môi khẽ cong lên, lộ ra nụ cười mỉa mai, ánh mắt của anh lạnh lùng nhìn về phía Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu, xuất thân của cô cũng khá tốt, được giáo dục tử tế, chẳng lẽ cô không biết chuyện gì không lên làm à? Cô hỏi tôi có muốn ở bên cô không, vậy tôi phải đối diện với bạn gái mình thế nào đây? Vứt bỏ cô ấy? Nếu như tôi là người như vậy, cô có nghĩ đến sau này, có thể tôi sẽ đối xử với cô giống như Tưởng Nam Khanh không?”
Sắc mặt Lâm Tiêu trắng nhợt, khó tin nhìn Mục Lăng Thành, không biết trả lời thế nào.
“Cô rõ ràng biết tôi có bạn gái, lại còn chạy đến tỏ tình với tôi, vậy cô coi bạn gái tôi là gì? Cô có tư cách gì nói với tôi những lời này? Chẳng lẽ cô muốn được đối xử như người thứ ba à?”
Mục Lăng Thành nói chuyện không nể mặt mũi chút nào, Lâm Tiêu nhất thời lúng túng, nước mắt thi nhau chảy xuống, nhìn trông thật đáng thương.
Cô ta nắm chặt tay thành nắm đấm, móng tay bấm vào thịt, cả người giận đến phát run.
Cô không thể ngờ được, lần trước Mục Lăng Thành giữ lại mặt mũi cho Tưởng Nam Khanh, vậy mà hôm nay lại đối với cô ta như vậy.
Tốt xấu gì cô cũng làm việc chung với anh một năm trời, Tưởng Nam Khanh thì sao, chỉ là một sinh viên năm nhất thôi mà.
Tưởng Nam Khanh cũng hơi ngơ ngác, cô không ngờ Mục Lăng Thành nói chuyện ác độc như vậy, dù gì người ta cũng là con gái, cũng không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
“Ai…” Tưởng Nam Khanh lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài.
Lưu Minh Triết thấy cô thật sự đứng ngoài làm quần chúng ăn dưa, hai mắt tỏa sáng, không chê nhiều chuyện đẩy Tưởng Nam Khanh một cái: “Cậu là người trong cuộc mà định đứng ở đây làm người qua đường à, còn đeo khẩu trang nữa chứ, tưởng rằng làm như vậy Mục Lăng Thành sẽ không nhận ra cậu?”
Tưởng Nam Khanh đứng không vững, đột nhiên bị đẩy một cái làm cô không kịp đề phòng, cả người lảo đảo tiến về phía trước, suýt nữa ngã sấp mặt.
Cũng may Mục Lăng Thành phát hiện kịp thời, đưa tay kéo cô vào lòng, sau đó trừng mắt về phía Lưu Minh Triết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT