Du Dao có rất nhiều điều muốn hỏi, cô xuyên về 40 năm sau, hầu hết mọi người xung quanh đều đã thay đổi, nhưng chính vì điều muốn hỏi quá nhiều nên cũng chẳng biết hỏi từ đâu.
Cô nghĩ tới không biết người bạn thân Dương Quân đang ở đâu, có một lần nọ thiếu chút nữa cô đã đi hỏi Giang Trọng Lâm, nhưng ngẫm lại, thật ra Giang Trọng Lâm và Dương Quân cũng không thân lắm, quan hệ giữa hai người họ thật ra chỉ có cô đứng giữa thôi, cô đi rồi, đã qua 40 năm, Giang Trọng Lâm có thể đã không còn liên lạc với Dương Quân nữa.
Nghĩ vậy nên cô do dự, nhưng không ngờ tới Giang Trọng Lâm vậy mà âm thầm liên lạc với Dương Quân. Mà người bạn lâu ngày không gặp này vậy mà vẫn còn nhớ đến cô, còn gấp gáp trở về thăm cô.
Du Dao ngồi trên giường, nói chuyện với Dương Quân rất lâu, hầu như đều là Dương Quân nói về cuộc sống của mình mấy chục năm nay, Du Dao đôi khi cũng xen vào vài câu, hai người hỉ hỉ hả hả nói về rất nhiều đề tài, nói tới thiếu chút nữa quên luôn ngày giờ.
Là Du Dao cảm thấy đói bụng, lúc này cô mới tạm ngừng lại cuộc trò chuyện, đánh răng rửa mặt chuẩn bị xuống lầu lấp lại bụng đói.
Lúc Du Dao ở trong nhà vệ sinh, Dương Quân vẫn còn ở cửa nói về cháu gái bảo bối của mình, “Mày coi ảnh của nó nè, đáng yêu lắm phải không? Nó 13 tuổi, biết khiêu vũ, đánh đàn piano cũng hay lắm, còn đứa này, là cháu trai của tao, mới 3 tuổi à, thịt không ú nù….”
Du Dao bụng nghĩ, bạn thân làm bà nội luôn rồi, trong lòng có nỗi phiền muộn không nói nên lời.
Chờ các cô xuống lầu, Du Dao nhìn thấy kế bên Giang Trọng Lâm là một ông cụ mập mạp. Cô khều khều Dương Quân, nhỏ giọng hỏi: “Kia là chồng mày hả?”
“Đúng vậy.” Dương Quân tức khắc hiểu ý của cô, che miệng nhỏ giọng nói: “ Đừng thấy ổng mập vậy mà nhầm, thật ra người sau khi bước qua độ tuổi trung niên đều bị béo lên đó, lúc trẻ là một soái ca đấy, dáng người cũng rất là ngon.”
Du Dao: Khó trách, lấy tính tình hoa hoè của Dương Quân, muốn lấy chồng, sao cũng phải tìm một anh chàng đẹp trai.
Lão soái ca mập mạp rất là hoà nhã, chào hỏi với Du Dao xong, Cười tủm tỉm câu đầu tiên nói là: “Từ lâu đã nghe A Quân nói về em, tới hôm nay mới có dịp gặp mặt, anh họ Hứa, tên đầy đủ là Hứa Tiên.”
Du Dao: “Phì.” Hiểu rồi, xem ra là vì lúc trẻ miệng lưỡi trơn tru, nếu không sao có thể lừa được Dương Quân tới tay.
Lúc cô ăn sáng, Dương Quân ngồi ở bên cạnh, cho cô xem ảnh chụp hồi trước, chủ yếu là ảnh kết hôn. “Lúc tao kết hôn mày không có mặt, là điều nuối tiếc nhất trong đời tao, bây giờ làm sao làm tao cũng phải cho mày xem ảnh cưới.” Dương Quân nói xong, đưa từng tấm từng tấm cho cô xem, thường xen vào vài câu giải thích cho cô nghe, nhìn ra được hai người có quan hệ rất tốt.
Du Dao nhìn vào bạn thân đang mặc váy cưới trên ảnh, nghe cô nàng ríu rít, nghe nghe, có chút xuất thần, nhịn không được liếc mắt nhìn Giang Trọng Lâm ở bên cạnh một cái. Anh cũng đang lắng nghe, không chen vào nói câu nào, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Tụi anh yêu nhau rất nhiều năm rồi, nhưng A Quân vẫn không chịu tổ chức hôn lễ, để vậy mãi tới năm 35 tuổi, anh còn tưởng rằng anh có chỗ nào không ổn, làm cho cô ấy không hài lòng, nên mới nấn ná không chịu gả cho anh. Sau đó mới biết được là, cô ấy muốn chờ tới khi tìm được em trở về, mới cử hành hôn lễ, tuyên bố nếu bạn thân không có mặt, hôn lễ sẽ có điều tiếc nuối.” Ông lão Hứa Tiên thổn thức nói.
Dương Quân đỏ vành mắt, “Tao với mày đã hẹn trước rồi, tao kết hôn mày phải làm phù dâu của tao. Mày không có ở đây, hôn lễ của tao không có phù dâu, vị trí đó vẫn để trống cho mày.”
Du Dao không muốn lại khiến cô ấy khóc, sợ cô ấy xảy ra chuyện gì, chỉ cố gắng nén nước mắt chực trào, cười hỏi ông lão Hứa Tiên: “Vậy sau đó sao mà anh có thể lừa được bạn Dương Quân đây tới tay mình?”
Hứa Tiên cười nói: “Có thai con trai đầu lòng, mẹ vợ nói nếu bụng mà bự nữa, sẽ không mặc được váy cưới xinh đẹp nữa, A Quân mới đồng ý gả cho anh.”
Du Dao cười lớn: “Quả nhiên là phong cách của chị gái yêu cái đẹp như mạng A Quân của chúng ta.” Còn có một nguyên nhân nữa, mọi người không ai nói, nhưng Du Dao hiểu rất rõ ràng. Cô và Dương Quân cùng tuổi, lúc Dương Quân 35 tuổi, cô đã mất tích 7 năm. Một người mất tích 7 năm trời, một chút tin tức cũng không có, có lẽ mọi người đều đã cam chịu rằng cô đã chết rồi.
“Dao Dao, hôm nay mày ra ngoài chơi với tao đi!” Dương Quân đưa ra yêu cầu.
Du Dao không hề suy nghĩ trả lời: “Ok”
Vì Dương Quân yêu cầu, Hứa Tiên và Giang Trọng Lâm hai ông lão này đều ở nhà, chỉ có hai người phụ nữ đi thôi. Hứa Tiên không yên tâm dặn dò Dương Quân: “ Em cẩn thận chút, cơ thể em em biết, không được kích động quá, không được ăn quá ngọt, nhớ đem thuốc theo.”
Giang Trọng Lâm nhìn Du Dao một cái, cũng ôn hoà nói: “ Có chuyện gì nhớ gọi điện thoại trở về, không cần sợ gì hết nhé.”
Nghe xong hai người đàn ông dặn dò, Dương Quân dắt Du Dao ra ngoài. Du Dao tưởng Dương Quân muốn dẫn mình đi chỗ nào, ai ngờ cô ấy lại dẫn cô tới rạp chiếu phim.
“Xem phim hả?” Du Dao cảm thấy hơi khó hiểu, có điều nghĩ lại cô còn chưa xem qua phim chiếu rạp của 40 năm sau, nên không có ý kiến. Ai dè Dương Quân chỉ kéo cô ngồi vào dãy bàn sát bên cửa sổ bên ngoài rạp phim, hoàn toàn không có ý muốn mua vé xem phim.
Mắt Dương Quân nhìn ra đường lớn, sau đó đối mặt với Du Dao chớp chớp mắt nói: “Mày biết đây là chỗ nào không?”
Du Dao chỉ cảm thấy khung cảnh xung quanh rất xa lạ, lắc đầu nói: “Không biết, đây là đâu vậy? Nhà cũ mày hả?”
Dương Quân cảm thán nói: “Là địa chỉ trường cấp ba cũ của tụi mình đó, mười mấy năm trước trường trung học phổ thông số 16 chuyển đến khu chuyên biệt cho trường học rồi, bên đây liền bị giải toả… đã không còn nhìn ra khung cảnh khi trước nữa, mấy người bạn hồi cấp 3 của chúng ta từng tụ họp ở đây một lần, mọi người ai cũng tới hết, chỉ có mày không có mặt thôi… Thật ra tao cũng lâu rồi không tới chỗ này, cũng có chút khác với lần trước tao tới.”
Du Dao thật sự nghìn không ra, nơi này vậy mà lại là trường THPT số 16 trong trí nhớ của mình. Cô cũng quay đầu nhìn ra đường lớn bên ngoài và người đi đường, ánh nhìn có chút xa xăm.
Lúc cô đi học, đặc biệt là lúc học trung học cơ sở, hầu như là giai đoạn phản nghịch tuổi dậy thì, đối với cô lúc đó, trường học giống như nhà tù, lúc ấy cô chán ghét mọi thứ liên quan đến trường học. nên thường xuyên trốn học đánh nhau, đi tiệm net, hút thuốc uống rượu và nhuộm một đầu tóc đỏ chót ngầu lòi- làm tất cả chuyện này là vì muốn chọc tức ba của cô. Dù sao lúc ấy làm gì có thể khiến cho ba cô tức cô liền đi làm việc đó, từ năm mười mấy tuổi tới 22 tuổi học đại học, việc trước giờ cô cố gắng làm nhất, là làm cho ba cô tức chết.
Mãi đến khi cô nhận ra sức khoẻ của ba cô cực kì tốt, bị cô quậy mấy năm trời mà vẫn không hề hấn gì, hơn nữa thù hận trong lòng đã nhạt đi nhiều, giai đoạn phản nghịch cũng đã qua, cũng không làm mấy việc ngốc nghếch ấy nữa, thay đổi thành xem nhẹ người đàn ông đó luôn.
Chuyện cũ rõ ràng trước mắt, với cô mà nói, cũng không phải đã trôi qua rất lâu.
“Trường tư thục Minh Đức gần trường THPT số 16, cũng dọn đi rồi hả?” Du Dao đột nhiên hỏi.
Dương Quân nói: “Ừm, cùng dọn tới một khu, nhưng mà cách trường THPT số 16 rất xa.”
Du Dao học trường THPT số 16, là trường trung học hạng bét rồng rắn hỗn tạp, trong đó tám chín phần mười học sinh đều là những thiếu niên, thiếu nữ phản nghịch, lấy lời cô giáo chủ nghiệm tới nói, chính là một nồi phân chuột, sau này vào xã hội sẽ là sâu mọt của xã hội. Năm ấy Du Dao không học trường THPT số 2 mà ba cô tuyển chọn cho, mà vào học trường số THPT số 16, bị ba cô đánh cho một trận, đi cà nhắc nửa tháng trời.
Cách một bức tường với THPT số 16 là trường tư thục Minh Đức, khác với trường của cô, đó là trường học trọng điểm tụ hợp các học sinh ưu tú con nhà giàu, chính là, thuộc về số ít trường tư thục, loại trường mà học phí rất đắt.
Hình như vào học kì 2 năm lớp 10 khoảng ấy, Du Dao thường leo tường qua trường tư thục Minh Đức, bời vì hoàn cảnh của trường THPT số 16 quá tệ, giữa trưa muốn nghỉ ngơi xíu mà cũng không tìm được nơi yên tĩnh, mà trường tư thục Minh Đức thì lại khác, đây là trường tư thục chất lượng giảng dạy cao, hoàn cảnh tốt hơn trường cách vách ngàn lần, nên dù là Du Dao muốn tìm chỗ yên tĩnh hay muốn tìm chỗ để tự ngẫm về triết lý cuộc sống, liền chạy qua bên Minh Đức ngay ngốc ở đó.
Có một ngày, như bình thường cô trốn tiết, trèo qua bên Minh Đức, ai ngờ lúc đi tới một nhà vệ sinh gần đó, nghe được một đống âm thanh tạp nham ầm ầm.
Cô ngậm chừng điếu thuốc tò mò đi qua nhìn thử. Nhìn thấy hai thằng con trai đang ấn một đứa con trai ớt yếu khác ngồi lên một cái bồn tiểu trông số hàng loạt các bồn bên góc tường, một thằng thì cầm gáo múc nước trong thùng nhựa dùng để lau dọn vệ sinh đổ lên đầu của cậu nam sinh yếu ớt kia, xối nước tới nguyên cả thân người nhỏ yếu đó ướt đẫm. Quần của cậu chàng đó bị lột trụi lũi, hai cái đùi trần co lại bên góc tường, không dám kêu la tiếng nào mặc người khi dễ.
Hai thằng con trai kia nói lời nhục nhã một tràng dài: “Thi tốt thì đã làm sao? Hạng nhất thì đã làm sao, mày dám mách lẻo với thầy cô không, hả?”
Du Dao dựa vào cửa nhà vệ sinh, bụng nghĩ, loại trường toàn tụ tập học sinh ngoan ngoãn, cũng có đầu gấu à? Cô còn tưởng chỉ có trường học thối nát của mình mới có chuyện này chứ. Nghĩ vậy, kẹp lấy điếu thuốc trên miệng, cười như không cười nói: “Tụi học sinh ngoan chúng mày cũng biết bắt nạt người khác cơ à?”
Cô cà rỡn dựa vào cửa WC nhịp chân, đồng phục mặc không ngay ngắn, màu tóc lại rất chói mắt, trong tay còn kẹp chừng điếu thuốc, ở trong mắt hai thằng con trai cùng lắm là đang học lớp 7 ấy, cô chính là “xã hội đen” hàng thật giá thật, lúc mà hai thằng bắt nạt người ta thì gan lớn lắm, nhưng nhìn thấy đồng phục trường THPT số 16 của Du Dao, liền bị cô hù cho hoảng hồn.
Có lẽ là vì nghe thấy ‘danh tiếng” hổ báo cáo chồn của học sinh trường THPT số 16, sợ tới mức không dám nhìn vào mắt Du Dao, quăng thùng nước xuống, để lại Du Dao và cậu chàng gầy yếu ướt nhẹp bên góc nhà WC.
Cậu bé đó nhìn có vẻ nhỏ hơn cô nhiều lắm, mang mắt kính, đầu tóc húi cua ngốc nghếch, giống như bị doạ tới ngốc rồi, co rúm lại bên góc đó. Da vậy mà rất trắng, Du Dao đứng ở đó nhìn cái chân trần trụi của cậu bé đó, nghĩ thầm quả nhiên vẫn là học sinh cấp 2, trường cô mà làm nhục người khác, phần đa đều lột sạch, đâu có giống như mấy thằng nhóc khi nãy lột có một nửa.
“Bé à không mặc quần vào trước hả?” Du Dao hất hất cằm nói với cậu bé đó.
Cậu bé lấy lại tinh thần, lập tức cả người đỏ rực như tôm luộc, che lại quần lót nhặt cái quần bên cạnh mặc vào, cúi đầu không dám nói chuyện, run lẩy bẩy, như con gà con.
Du Dao cảm thấy có lẽ cậu bé sợ cô là một con nhỏ côn đồ hung dữ trường kế bên chuyên đánh người, thấy chán chán, xoay người liền đi luôn.
Chuyện này kỳ diệu nhất lở chỗ cậu bé đáng thương năm đó nhanh chóng bị cô quên lãng, chính là Giang Trọng Lâm khi đó đang học lớp 7 ở trường trung học Minh Đức. Mà chuyện này, sau khi Du Dao kết hôn mới biết được từ miệng của Giang Trọng Lâm.
Nếu như không phải Giang Trọng Lâm nói cho cô biết, cô thật sự hoàn toàn không nhớ đến cậu bé bị ăn hiếp mới gặp mặt một lần kia, chính là Giang Trọng Lâm. Nếu anh không nhắc, có khi cô còn không nhớ nổi có việc ấy từng xảy ra.
Cuối cùng thì, cô không có cách nào liên hệ chàng trai trưởng thành ôn hoà thẹn thùng thành cậu bé đáng thương quê mùa năm ấy với nhau.
“Lúc đó anh thấy, em đẹp giống như tiên nữ vậy đó.” Lúc Giang Trọng Lâm nói với cô chuyện này, vẻ mặt rất ngại ngùng. Mà người đã từ lâu trở thành một người ‘con gái nhà lành’ Du Dao trợn mắt há mồm, tự thấy anh chồng trẻ tuổi của mình thời thiếu niên ánh mắt không được tốt lắm, chính cô còn không đành lòng mà hồi tưởng về hình tượng “cá tính” (phong cách Smart 1) hồi cấp 3, chỗ nào có tư cách so sánh với tiên nữ hả hả hả…
….
Du Dao đang thẩn thờ, bỗng nghe được tiếng Dương Quân thở dài nói: “Dao Dao, mày trở lại rồi, tao thật sự rất mừng cho Giang Trọng Lâm.”
Du Dao lập tức hoàn hồn từ chuyện thuở xưa: “Gì cơ?”
Chú thích:
Phong cách Smart: (杀马特 ) trào lưu ăn bận đầu tóc các thứ bắt chước phong cách rock thể hiện cá tính.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT