Khoảng thời gian lúc con gái mới sinh ra, Du Dao thật không muốn nghĩ lại chút nào, thật sự quá mệt mỏi, không những phải chăm con, cô còn phải tập luyện khôi phục vóc dáng và sức khoẻ, đợi đến khi cuối cùng cô cảm thấy mình có thể hơi thả lỏng một chút, bỗng nhiên phát hiện vậy mà mùa xuân bất tri bất giác đã qua đi rồi, đảo mắt lại đến tháng 7, cô xuyên thời không đến nơi này cũng đã gần một năm.

Qua Qua có thể lật người rồi.

Hôm ấy Du Dao đang nằm trên giường đắp mặt nạ mắt, ngẫm nghĩ xem có phải quầng thâm to lớn trên mắt mình cũng được cứu vớt ít nhiều rồi không, Qua Qua nằm ngay bên cạnh cô, Du Dao vừa hơi không chú ý, Qua Qua liền lật người một cái, Du Dao phát hiện động tĩnh ngó qua bên cạnh xem thử, phát hiện cả thân mình của Qua Qua ngã lên trên chăn, đầu nhỏ ngóc lên, trong miệng đang luyên thuyên rầm rì không biết đang nói cái gì,  nước miếng cũng sắp chảy ra rồi.

Du Dao nhanh tay lẹ mắt rút khăn giấy ra lau cho bé, hứng thú của cô nổi lên, sau khi lật cả người bé lại thì xúi giục bảo: “Qua Qua, con lật một cái nữa đi.”

Không biết có phải Qua Qua nghe thấy tiếng cổ vũ của mẹ hay không, dùng sức một cái liền lật người qua thật. Du Dao lấy tay đè mặt nạ mắt, nhảy xuống giường, đẩy cửa thư phòng ra kêu Giang Trọng Lâm, “Anh mau lại xem, con gái anh biết lật người rồi nè.”

Giang Trọng Lâm lập tức đi tới, hai người vây quanh Qua Qua, đợi cô bé lật người thêm cái nữa. Tiếc là không biết có phải vì bé lật người hai lần hết sức rồi hay không, lúc này nói thế nào bé cũng không lật người nữa.

Mãi đến buổi tối, Giang Trọng Lâm mới đợi được tới lúc Qua Qua lật người lần nữa, mông nhỏ dẩu lên cả thân mình lật qua một bên, sau đó nằm bò ra đó rất lâu không trở mình được, giống như một con rùa đen xui xẻo bị ‘lật xe’ vậy.

Du Dao cảm thấy con gái như thế rất mắc cười, đặc biệt mua một cái cây chọc mèo, rãnh rồi liền đặt ở trước mặt Qua Qua, sau khi đợi bé trở mình qua, thì để đồ trước mặt con gái lắc qua lắc lại, dụ bé duỗi dài cổ ra xoay qua xoay lại.



Tính tình Qua Qua không được tốt lắm, bị mẹ bé trêu tới bực mình, mỗi khi không thể bắt được món đồ lắc qua lắc lại trước mắt, liền lớn giọng kêu ‘A a a’, tay chân vung vẫy, đánh lên trên chăn phát ra tiếng ‘bụp bụp bụp’. Du Dao thảy một trái bóng mềm màu đỏ nho nhỏ tới trước mặt Qua Qua, dù bận nhưng cô vẫn nhàn nhã nhìn Qua Qua lấy tay nhỏ bắt tới bắt lui quả bóng một cách uổng công. Tay của bé nhỏ quá không thể nắm lấy một trái bóng mềm mại, tròn xoe, to như thế được, động tác cầm nắm lại vụng về, lóng ngóng, thế là bé thường chỉ có thể đụng vào quả bóng đỏ nhỏ ấy thôi, chứ không thể cầm lên được.

Chụp bóng không được bao lâu, bé lại tự giận dỗi, ‘A a a’ càng dùng sức đi nắm lấy, kết quả làm cho quả bóng lăn ra càng ngày càng xa, ‘lộc cộc lộc cộc’ lăn xuống dưới giường. Du Dao chỉ lo cười, không có ý định giúp đỡ con mình chút nào.

“Để xem con còn ăn hiếp ba con nữa không, bây giờ tới lượt bóng nhỏ ăn hiếp lại con đấy.”

Quả bóng đỏ nhỏ lăn tới trước cửa, đụng vào một đôi dép lê nên dừng lại. Thầy Giang đứng trước cửa cong lưng nhặt bóng lên, lau một cái, đặt vào trong tay con gái, để bé lấy hai tay ôm lấy bóng.

“Em cũng ‘nén’ ở nhà lâu lắm rồi, anh nghe nói hoa phượng vĩ ở quảng trường Phượng Hoàng nở rồi, em muốn đi ngắm không? Vừa hay hôm nay trời đẹp, Qua Qua cũng có thể ra ngoài thông khí một chút, nhìn ngắm mọi người.” Giang Trọng Lâm nói.

Mắt Du Dao sáng lên, “Được đó, đi đi đi!”

Một rừng phượng vĩ ở quảng trường Phượng Hoàng nở hoa rực trời bừng bừng khí thế, nhìn từ xa trông như một ngọn lửa to lớn đang bùng cháy mạnh mẽ, đến gần hơn, lại như ráng hồng rợp trời, thật sự là một cảnh sắc tuyệt mỹ rung động lòng người. Chỉ tiếc là, người đến ngắm hoa quá đông đúc, bầu không khí nhộn nhịp tưng bừng này ít nhiều cũng ảnh hưởng đến cảnh sắc tươi đẹp trước mắt.

Toàn bộ quảng trường không chỉ có đông người đến ngắm hoa, mà người đến chụp hình càng nhiều hơn, một tốp người mang theo thiết bị chụp ảnh chuyên nghiệp, sau khi tìm được một vị trí đẹp, bắt đầu thể hiện tài năng của mình, động tác trông có vẻ khá đồng đều, cảnh tượng ấy cũng rất thú vị vui mắt.

Du Dao và Giang Trọng Lâm không chen vào dòng người đông đúc ấy, cách đấy hơi xa có một cây phượng vĩ lẻ loi trơ trọi, hoa của gốc cây này nở hơi sớm, bây giờ dưới gốc cây là một mảng lớn cánh hoa đỏ rơi lả tả, hai người hết ngắm hoa phượng trên tán cây, lại nhìn xuống dòng người đang ngẩng đầu dưới tàn cây, vừa thưởng thức cảnh sắc của hoa vừa ngắm nhìn dòng người nhộn nhịp.

“Em ôm con một lúc lâu rồi, để anh ôm cho.”

Giang Trọng Lâm vừa nói như thế, Du Dao cũng dứt khoát giao Qua Qua vào tay anh, cô nhặt một đoá hoa vẫn còn được tính là khá nguyên vẹn trong đống hoa đỏ bị rụng lên, nâng tay cài lên đầu của Qua Qua, Giang Trọng Lâm ôm Qua Qua nhìn cô cười, Du Dao lại không chú ý tới anh, cô chỉ lo chê cười dáng vẻ con gái đang mang một đoá hoa lớn trên đầu thôi.

Có một nhiếp ảnh gia đi ngang qua, vừa hay nhìn thấy cảnh này, tim chợt nhảy lên, theo bản năng giơ tay chụp một tấm hình cho gia đình ba người. Ấy vậy mà ảnh được chụp rất đẹp,

Loại tình cảm ấm áp lặng lẽ này gần như muốn tràn ra từ trong bức ảnh tĩnh lặng. Chỉ là, nhiếp ảnh gia hơi tò mò, ba người có tuổi tác cách biệt hơi lớn này, có mối quan hệ gì nhỉ? Thoạt nhìn thì đứa bé ấy là con gái của người phụ nữ bên cạnh, nhưng ông lão đang ôm lấy đứa nhỏ có quan hệ gì với hai mẹ con đó?

Nhưng không cần nghi ngờ gì nữa, họ là người một nhà.

“Xin chào, ngại quá, lúc nãy tôi bắt gặp cảnh gia đình mình tương tác với nhau, cảm thấy rất đẹp, nên đã tự ý chụp lại cảnh đó, tôi muốn hỏi, gia đình mình có muốn tấm ảnh này không? Tôi có thể đưa cho hai người, nếu không cần thì tôi xoá nhé.” Đợi sau khi vị nhiếp ảnh gia nhiệt tình ấy rời khỏi, Du Dao nhìn chằm chằm vào bức ảnh ngắm nghía rất lâu.

Không lẽ mỗi khi cô cúi đầu xuống, người đàn ông kế bên này sẽ nhìn cô bằng ánh mắt như thế à?

Tục ngữ nói ‘Ba lật sáu ngồi tám bò’, nghĩa là đa phần con nít ba tháng tuổi sẽ biết lật người, sáu tháng có thể ngồi dậy, tám tháng học được cách bò, nhưng hình như Qua Qua biết sớm hơn một chút, 5 tháng tuổi bé đã có thể ngồi vững chắc, ngay ngắn rồi, không chỉ như vậy, tay nhỏ chân nhỏ của bé đều rất có lực, Du Dao cảm thấy ước chừng con bé cách việc biết bò không xa nữa đâu.



Rõ ràng sau này đây sẽ là một cô nhóc rất hiếu động, thế là Du Dao không thể không sớm ngày dọn dẹp, sắp xếp lại nhà cửa, để có thể đón lấy sự ‘kiểm duyệt’ của Qua Qua.

Một vòng từ phòng khách đến sô pha, còn có phòng ngủ, đều được phủ lên tấm đệm ghép mềm mại, đây là tấm đệm chuyên dụng dành cho trẻ em, bé con té ngã trên đấy cũng không sao, Du Dao đặc biệt chọn một tấm đệm tràn đầy hoạ tiết hoạt hình sinh động thu hút trẻ con, là tấm đệm có in đa dạng các hình ảnh như dưa hấu, bí đỏ, bí đao, cà rốt, cà chua, v.v, sau khi phủ đệm lên, phòng khách vốn mộc mạc giản dị ngập tràn khí chất văn nhân, cao nhã của ông lão Giang, bỗng chốc bị tấm đệm cực lớn in hình hoạt hoạ và gối ôm hình chó con, chăn nhỏ hình thỏ con biến thành một phong cách trẻ con vô cùng thơ ngây, nhìn sơ qua tuy có hơi kì kì, nhưng nhìn lâu, ngược lại có loại cảm giác dung hoà tương phản đáng yêu.

Du Dao quyết định đặt Qua Qua lên trên đệm mềm, để bé tự mình lăn lộn vung vẫy, sớm ngày học được cách lăn lê bò trườn, như vậy thì, tất cả các góc cửa cạnh bàn trong phòng khách, cũng nhất định phải chú ý, đều phải bọc lại bằng mấy miếng xốp mềm, đề phòng em bé lỡ không cẩn thận va phải cũng không đến nổi bị sứt đầu mẻ trán.

Vừa được ‘trùng tu’ xong, phòng khách và phòng ngủ đều có sự thay đổi to lớn, bên trong phòng ngủ xuất hiện rất nhiều món đồ chơi nhỏ của Qua Qua, tán loạn rải rác trên tấm đệm mềm, trắng mịn, tươi sáng, chỉ cần bước vào cửa phòng, đã có thể phá vỡ hoàn toàn sự yên lặng và trầm lắng của phòng ngủ. Mấy món đồ chơi đó, những lúc Qua Qua không chơi, Giang Trọng Lâm vốn dĩ muốn dẹp gọn lại để vào cái rương bên cạnh, có điều Qua Qua tuy tuổi nhỏ nhưng tính tình lại rất ‘to’, một hai phải nhìn thấy đồ chơi của mình rơi rải khắp nơi trên tấm đệm mềm mà mình hay ngồi mới chịu, thầy Giang vừa gom đồ chơi vào là bé lại không vui, thế là sau đó, thầy Giang cũng không đi dọn đồ chơi của bé nữa.

Cộng thêm đồ của Du Dao, bình sữa, những bộ quần áo bé tí của Qua Qua, v.v, sau khi dùng xong thì tuỳ tiện để đó, chưa kịp dọn dẹp, làm cho tổng thể căn phòng trông hơi lộn xộn, có điều, so với căn phòng đơn chiếc gọn gàng, sạch sẽ trước đây, thì giờ đã được thêm vào rất nhiều hơi thở sinh động của cuộc sống.

Sau khi Qua Qua biết ngồi, những lúc Du Dao chăm con thường ôm bé đến tấm đệm mềm trước màn hình tivi trong phòng khách, để bé chơi game với cô. Thể loại game của thời đại này muôn màu muôn vẻ, cách chơi game cũng rất nhiều, nhưng không phải là loại game 3D được dự đoán sẽ thống trị thị trường lúc trước, ngược lại, game cổ điển, cũng chính là cách chơi game của mấy chục năm về trước bây giờ vẫn còn tồn tại, mọi người có thể tuỳ ý lựa chọn cách chơi game và thể loại game mình ưa thích.

Game mà Du Dao đang chơi, là loại game đối chiến hai người của mấy chục năm về trước, đương nhiên đây là phiên bản cũ đã được cải biên, cô lấy một tay cầm điều khiển mô phỏng kiểu cũ lên, sau đó đặt một cái khác trước mặt Qua Qua, hai người mỗi người một cái tay cầm, bắt đầu chơi game trực tuyến, Du Dao nghiêm túc chơi, mà ‘đối thủ’ của cô lại không biết chơi game, chỉ biết ‘chơi’ với tay cầm điều khiển thôi, chụp lấy tay cầm điều khiển lắc tới lắc lui, ấn loạn xạ, còn đưa lên miệng gặm nữa.

Du Dao nhìn nhân vật trong game của con gái nhảy loạn xạ như bị co giật trước mắt, làm ra rất nhiều động tác kỳ lạ, cô bật cười ‘ha ha’ không ngừng, tay run tới mức không thể xuất ra một chiêu tấn công nào.

Cũng chả biết Qua Qua trong lúc vô ý ấn phải nút điều khiển nào trên tay cầm, nhân vật trong game của bé đột nhiên nhảy lên, trong chớp mắt nhảy thoắt cái, cho nhân vật game của Du Dao một đại chiêu, cô bị đánh bất ngờ trở tay không kịp, nhân vật trong game tụt mất nữa thanh máu.

Tiếng cười của Du Dao im bặt. Cô nhìn về phía Qua Qua vẫn đang ‘đọ sức’ với tay cầm chơi game, tàn nhẫn tung ra liên tiếp ba đại chiêu đánh cho nhân vật game đang nhảy loạn không ngừng ở phía đối diện chết đi.

“Nhìn thấy chưa, mẹ của con vẫn là mẹ của con, mẹ thắng rồi nè.”

Thầy Giang vừa hay bắt gặp cảnh này: “……”

Thắng được Qua Qua mới mấy tháng tuổi, có gì đáng để đắc ý sao?

Du Dao không cảm thấy chán chút nào, mở ván game lần nữa, “Chơi lại, chơi lại nào, Qua Qua lần này con phải cố gắng một chút, mẹ nhường con ba chiêu nha.”

Thầy Giang lại nhịn không được thầm nghĩ, từ nhỏ đã bị Du Dao dạy như thế, sau này nói không chừng Qua Qua còn chưa học được cách nói chuyện, đã học được cách chơi game trước rồi.

Du Dao phát hiện Giang Trọng Lâm đang ở đằng sau, đột nhiên muốn chơi với thầy Giang một ván game. Thịnh tình khó lòng từ chối, thầy Giang bị vợ mình ‘không trâu bắt cho đi cày’, bất đắc dĩ anh lấy tay cầm điều khiển dính đầy nước miếng của Qua Qua tới.



Du Dao giải thích sơ lược cách chơi của game cho anh nghe, hai người bắt đầu vào ván, sau đó ván game cũng nhanh chóng kết thúc.

Du Dao: Không ngờ là, mấy chục năm rồi, kỹ thuật đánh game của anh vẫn ‘gà mờ’ như vậy, thao tác nghiêm túc còn không bằng Qua Qua ấn loạn.

“Anh biết gì không, hồi nãy Qua Qua còn đánh được em một lần đấy, còn anh một chiêu cũng không đánh được tới em.” Du Dao nói. Trong thời khắc này, đột nhiên cô hiểu được lúc Giang Trọng Lâm chơi cờ với cô rồi, hiểu được cảm nhận của anh, loại tâm tình phiền não ‘Anh phải làm sao để em có thể thua chậm một chút đây’.

Lúc nãy cô cũng cố gắng nhường thầy Giang, nhưng thầy Giang đúng là một ‘hiện tượng lạ’ trong game, có thể lấy kiếm tự đâm chính mình, lúc cần thêm máu uống thuốc, anh cũng có thể uống nhầm thành thuốc độc, cho nên là, không phải Du Dao giết anh, là anh tự giết nhân vật game của mình. Mà ông lão ‘tự mình giết mình’ này, còn chẳng biết tại sao nhân vật game của mình lại đột nhiên lìa đời, mặt đầy khó hiểu.

Nghe thấy lời Du Dao nói, thầy Giang cũng không để bụng, vẫn rất vui vẻ, “Xem ra, Qua Qua được di truyền thiên phú chơi game của em đấy.”

Thể loại game ‘đơn phương hành sát đối thủ’ này, Du Dao nhanh chóng cảm thấy chán phèo, cô đổi màn hình thành hình chiếu của một game bán 3D, đây là một trò chơi giáo dục bổ ích phù hợp với trẻ nhỏ, chủ yếu là để dạy cho các bé nhận thức được đa dạng các loài động thực vật trên thế giới. Sau khi mở trò chơi này ra, có thể xuất hiện các hình ảnh thực tế ảo sinh động như thật, không chỉ có thể nhìn thấy các động thực vật phổ biến trong đời sống, mà những giống thực vật và động vật đã tuyệt chủng từ lâu đều được phục dựng lại nguyên hình.

Du Dao nhấn chọn vào một đàn thỏ để chúng vây quanh thân thể của Qua Qua, Qua Qua bập bẹ kêu lên ‘ca ca ca’, rất tò mò với mấy con thỏ này, duỗi tay muốn bắt lấy, đương nhiên là bắt không được rồi, vừa lơ đễnh bé liền chổng mông đầu nhỏ cắm vào trong tấm đệm mềm mại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play