Du Dao đến thế giới này, sống ở ngôi nhà này đã mấy tháng, rất hiếm khi có khách đến thăm, dù là hàng xóm cũng rất ít khi tới nhà, yên tịnh đến mức có lúc cô cảm thấy hình như mình với người bình thường chẳng có gì khác nhau, cũng không phải là một quái thai thần kỳ xuyên qua thời không 40 năm.

Nhưng khi cô nhìn thấy ông lão Giang, cô biết rằng, bản thân cô có thể có được hoàn cảnh sống yên tĩnh như thế, đều là công sức của ông lão trước mặt này đây. Vì anh biết trong lòng cô bất an do việc xuyên thời không đem lại, anh đang cố gắng tạo điều kiện để giúp cô dung nhập vào thế giới mới, tận sức không cho người khác quấy rầy cô trong quá trình Du Dao tập làm quen với thế giới mới.

Có điều, ba ngày sau khi cô bị lộ thân phận vì đột nhiên xuất hiện trong lớp học của ông lão Giang, trong nhà có khách đến chơi.

Đây là bốn người khách thoạt như có hẹn trước để cùng nhau đến gồm bốn nam và một nữ, tuổi tác chạc khoảng giữa ba mươi mấy tới năm mươi, họ là… học sinh của thầy Giang, đều lớn tuổi hơn cô.



Du Dao mở cửa ra, nhìn mấy người đang ăn vận lịch sự ngoài cửa, mấy người xa lạ đang cầm trong tay toàn là quà cáp, còn chưa kịp hỏi họ là ai, liền nghe thấy họ lên tiếng ‘Chào cô ạ.’ (sư mẫu)

Du Dao: “…”

Thế là cô chỉ đành cười nhẹ với họ, sau đó gọi thầy Giang: “Lão Giang, học trò của anh tới này!”

Giang Trọng Lâm đang trong thư phòng tìm thứ gì đó nhanh chóng đi ra ngoài, anh nhìn mấy đứa học trò của mình lần lượt vào nhà, mặt anh hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó anh tỏ vẻ không vừa ý lắm nhìn chằm chằm họ, giống như đang nhìn mấy đứa nhóc tự cho mình là đúng.

Người đàn ông dẫn đầu lớn tuổi nhất trong đám ngay lập tức nở nụ cười, “Dạ vì cô Giang trở về lâu rồi, mà tụi em vẫn chưa đến thăm hỏi, làm vậy thì thật sự không lễ phép chút nào ạ.”

Giang Trọng Lâm đành bất đắc dĩ nói: “Vô đây ngồi cả đi.”

Lúc này mấy người đàn ông, phụ nữ thoạt nhìn đều là những nhân sĩ thành đạt trong xã hội mới dám buông quà đang cầm, từng người một ngồi xuống, Du Dao rất tự giác vào phòng bếp rót trà cho họ, Giang Trọng Lâm cũng đi vào phòng bếp, anh ngăn lại động tác của cô, ý nói để anh làm cho, nói với cô: “Mấy đứa nó sẽ về nhanh thôi.”

Du Dao lấy trái cây ra rửa sạch, cười hi hi nhìn anh, “Học trò đến thăm anh, giữ họ lại chơi lâu xíu cũng được mà, làm thầy người ta sao lại đuổi người ta đi, bất lịch sự quá ông Giang à.”

Cô rút tay mình từ trong nước ra, nhắm chính xác búng mấy giọt nước còn dính lên tay vào mi tâm đang nhăn lại của ông lão Giang, “Thả lỏng chút đi, để người ta xem em xíu, em cũng không chết mà, anh căng thẳng vậy làm gì.” Có đôi khi cô thật sự cảm thấy ông lão Giang này xem cô như một món cái bát sứ cổ, còn là loại bát đã có vết nứt, chạm nhẹ một chút thôi cũng có thể vỡ tan tành.

Hai người bưng trà và trái cây ra ngoài, mấy người trong phòng khách vội vã đứng lên đón lấy mấy món đồ trong tay họ, miệng nói liên tục: “Thầy cô ơi, thầy cô không cần khách sáo như vậy đâu, tụi em ngồi chơi lát là về, chỉ là lâu rồi không đến thăm nhà, qua đây định hỏi thăm sức khoẻ thầy thế nào rồi thôi ạ.”

Giấu đầu lòi đuôi, Du Dao thầm nghĩ, mấy người rõ ràng là tới nhìn cô Giang trẻ trung xinh đẹp này.

Du Dao được thầy Giang đỡ ngồi xuống vị trí mình thường ngồi trên sô pha, Du Dao không ngạc nhiên chút nào khi những người này cố ý hay vô tình trộm liếc nhìn cái bụng đang lồ lộ lên của cô, vì trời lạnh quá, tuy rằng trong nhà có hệ thống máy sưởi nhưng cô vẫn mặc một chiếc áo len rộng, nên cái bụng nhô lên của Du Dao hiện lên vô cùng rõ ràng.

Có thể nhìn ra được, mấy cô cậu học trò lớn tuổi hơn cô này đang cực lực đè nén sự kinh ngạc và kích động trong lòng, lúc Giang Trọng Lâm đang nhìn lướt qua từng đứa từng đứa một, bọn họ đều cố tỏ ra vẻ nghiêm chỉnh bình tĩnh, Du Dao nhìn kiểu ngồi nghiêm chỉnh y khuôn thành một hàng của mấy người họ, cũng không hiểu vì sao cô đột nhiên bật cười, chỉ đành già vờ bưng ly trà lên nén lại ý cười.

Giang Trọng Lâm giới thiệu cho Du Dao năm người ngồi đây, “Mấy đứa này đều là học trò của anh, đây là Từ Hưng Minh.”

Từ Hưng mình tuổi lớn nhất trong đám mỉm cười ôn hoà nhìn Du Dao, vẻ mặt hào sảng hiền lành, nhìn có vẻ là người có khả năng giao tiếp tốt, “Ha ha, em đúng là làm thầy thất vọng rồi ạ, tuy thầy rất tận tình chỉ bảo, nhưng em là đứa nhóc khó dạy, giờ đang làm việc ở Bộ Giáo dục, chỉ là làm mấy việc nho nhỏ thôi ạ.”

Du Dao thấy người đàn ông khoảng 40 tuổi hơn bên cạnh ông ta trong mắt hiện lên vẻ trào phúng, “Đàn anh không cần khiêm tốn vậy đâu, nếu anh chỉ làm việc nhỏ, thì mấy người chúng tôi đây hoàn toàn chẳng đáng nhắc tới rồi.” Nói xong hắn ta nhìn về phía Du Dao, tự giới thiệu nói: “Em tên là Thành Khiêm, là một nhà văn ạ.”

Tiếp theo cũng không cần Giang Trọng Lâm mở miệng, mấy người còn lại từng người tự mình giới thiệu với cô, người phụ nữ duy nhất tên là La Dung, 40 tuổi, cũng là một giảng viên đại học, chỉ là không phải của Hải Đại, bà ấy làm việc ở tỉnh kế bên. Người đàn ông ngồi kế bên La Dung tên là Quách Đồng, là chồng của bà ấy, là bạn học cùng khoa, nghề nghiệp của ông ta là nhiếp ảnh gia. Người đàn ông cuối cùng và cũng là người nhỏ tuổi nhất tên là Lưu Hãn Nhiên, cũng là một nhà văn.

“Mấy em bình thường cũng rất bận, không cần đặc biệt đến đây đâu.” Giang Trọng Lâm ôn hoà nói với mấy người học trò.

“Không bận không bận, vừa hay dạo này có thời gian, nên hẹn với mấy đàn em cũng đang rảnh rỗi tới đây thăm thầy ạ.” Từ Hưng Minh lớn tuổi nhất trong đám trên mặt nở nụ cười tươi rói, nhưng quý bà La Dung hình như kiềm lòng không nổi, hỏi: “Thầy ơi, cô khi nào thì sinh em bé ạ, cái bụng nhìn có vẻ to rồi đấy, chuẩn bị đi đâu sinh, nghĩ kỹ chưa ạ? Em có một đứa em gái đang làm bác sĩ ở bệnh viện Tỉnh ạ, nếu không để em hỏi thăm em ấy cho nhé.”

Quách Đồng ngồi kế bên bà ấy khẽ đụng tay bà ấy một cái, ra vẻ bà ấy chuyển đề tài nhanh quá, sau đó bản thân ông nhanh nhảu nói: “Vẫn chưa chúc mừng thầy ạ, thầy đúng là khổ tận cam lai.”

Giang Trọng Lâm nhìn động tác nhỏ hai người họ tương tác với nhau, là hành động giao lưu ánh mắt trên không, nói: “Không phải tụi em đã gửi tin nhắn chúc mừng rồi sao.”

Quách Đồng bày ra vẻ mặt ‘thầy chặn họng em như vậy em làm sao tiếp lời được đây’, cố gắng cứu vớt lại xíu tôn nghiêm, “Ý em là vẫn chưa chúc mừng trực tiếp mặt đối mặt ạ.”



Du Dao không nhịn nổi nữa bật cười ra tiếng, sau đó cô cụp mắt xuống với ý đồ che giấu, giả bộ khẽ ho khan một tiếng.

Giang Trọng Lâm cũng cười theo, nói với cậu học trò nhỏ tuổi nhất nhưng quầng thâm ở mắt lại rất nghiêm trọng: “ Hãn Nhiên, thầy nghe Phương Khuynh nói dạo này em đang biên soạn sửa chửa lại sách xuất bản, bận tối mày tối mặt, vậy sao hôm nay em cũng tới đây?”

Lưu Hãn Nhiên bị điểm mặt buông ly trà trong tay xuống nói: “Thưa thầy, sách đó của em chỉnh sửa cũng gần xong rồi ạ, anh Phương có xem qua cho em, nói cũng khá ổn, đợi em sửa xong bản thứ ba, em gửi cho thầy xem nhé.”

Giang Trọng Lâm gật đầu, ôn hoà nói: “Em có thể kiên nhẫn như thế tốt lắm, tiến bộ hơn hồi trước nhiều, bộ sách này thầy có đưa cho vài người bạn cũ xem qua nội dung sơ lược, họ đều nói rất tuyệt, em ráng chăm chút cho nó nhé.”

“Thầy quả nhiên vẫn thiên vị đàn em hơn, mấy đứa học trò lớn tuổi như chúng em có vẻ thầy không thèm quan tâm nữa rồi.” Người tên Thành Khiêm trông khá cao ngạo đột nhiên nói, tuy giọng điệu có vẻ đang đùa cợt, nhưng Du Dao nghe thì thấy trong lời nói đó có chút oán hận.

Giang Trọng Lâm bình tĩnh liếc nhìn Thành Khiêm một cái, ý cười trên mặt nhạt đi, trong mắt hiếm khi hiện lên chút khí thế bén nhọn, “Bản thảo đó của em, tôi không đề cử nó lên trên vì đúng thật là nó không phù hợp, cho dù tôi có mặt dày đưa nó trình lên trên giúp em, cũng sẽ bị trả về thôi. Thành Khiêm, em nên đi xem lại những thứ mà mười mấy năm trước chính em viết kia kìa, rồi xem lại mấy thứ bây giờ em viết, nhìn xem em đã đánh mất đí thứ gì.” Anh chậm rãi nói.

Trên mặt của Thành Khiêm lập tức lộ rõ vẻ ngượng ngùng kèm theo chút không phục.

Du Dao không biết hai thầy trò này có xảy ra chuyện mâu thuẫn gì, nhưng nhìn vẻ nghiêm nghị đạm mạc của Giang Trọng Lâm, mấy người còn lại cũng không dám mở miệng, cảm thấy không khí có phần nặng nề, cô bèn đưa tay lấy một trái dâu tây to từ trong dĩa nhét vào tay Giang Trọng Lâm.

Giang Trọng Lâm nhìn cô một cái, không nói gì nữa, khôi phục lại biểu tình ôn hoà, chỉ nói với Thành Khiêm: “Em trở về ngẫm nghĩ lại đi.”

Thành Khiêm hiển nhiên không vui, nhưng cũng chả dám nói câu gì, chỉ có thể đứng dậy nén lại cơn tức giận chào thầy ra về, gượng gạo nói: “Ngại quá, thưa thầy, em còn có việc, xin phép về trước ạ.”

Đợi hắn ta đi khỏi, quý bà La Dung trợn trắng mắt, không buồn che giấu sự chán ghét của bản thân, “Vị đàn anh Thành Khiêm này của chúng ta, tâm cao khí ngạo, xưa nay không bao giờ chịu nghe lời thầy, nếu để em nói, thầy à thầy nên mắng hắn ta một trận gay gắt lên. Lần này một hai muốn đi cùng chúng em tới đây, còn tưởng rằng hắn ta thay đổi rồi, không ngờ vẫn là cái đức hạnh đó, riết rồi chúng em cũng không buồn đếm xỉa đến hắn ta.”

Giang Trọng Lâm lắc đầu, trong mắt có chút thất vọng và mệt mỏi, “Thầy nói với em ấy hai lần, em ấy vẫn luôn u mê không chịu tỉnh ngộ, thầy cũng hết cách.”

Du Dao ngồi bên cạnh yên lặng lắng nghe, cô có thể đoán ra được đại khái, những cũng không chen vào nói điều gì, chỉ nhìn chăm chú vào Giang Trọng Lâm. Một Giang Trọng Lâm như vậy cô chưa từng thấy qua đấy, có chút…… mới lạ.

Cảm nhận được ánh nhìn của cô, Giang Trọng Lâm quay đầu nhìn Du Dao, giọng nói càng thêm ôn tồn dịu dàng, “Có phải em mệt rồi không, hay là em đi vào phòng nghỉ ngơi nhé.”

Du Dao lắc đầu, “Em không làm gì cả, có gì đâu mà mệt.”

“Thầy lo lắng cho cô quá đi, tụi em đây là đặc biệt tới thăm cô đó, nhìn nhiều một chút, tránh cho sau này gặp mặt ở bên ngoài không nhận ra cô.” Quách Đồng trêu anh.

Giang Trọng Lâm buồn cười, “Mới nãy không phải tụi em nói là đặc biệt đến thăm thầy sao?”

Quách Đồng: “Thầy ơi sao thầy cứ bắt bẻ em thế này.”

Vợ của ông ta La Dung hả hê nói, “Anh đáng lắm, thầy chặn họng anh nhiều năm như thế đã thành thói quen luôn rồi, ai bảo năm xưa anh bướng bỉnh lì lợm nhất.”

Không khí vui vẻ lên rất nhiều, không được bao lâu, mấy người này quả nhiên chào tạm biệt xin phép ra về, không ở chơi lâu. Giang Trọng Lâm dọn mấy ly trà trên bàn, Du Dao giơ tay kéo anh ngồi xuống chỗ cũ, nhanh như cắt nhấc chân đè lên đùi anh không cho anh đứng dậy, chống cằm nhìn anh chăm chú.

“Thầy Giang, không ngờ anh cũng biết răn dạy học sinh đó nha.”



Trong tay Giang Trọng Lâm cầm hai ly trà rỗng, không đứng dậy được, chỉ đành nói: “Tốt xấu gì anh cũng là thầy người ta, nó làm chuyện sai trái thì anh phải nói nó, mấy năm trước nó không như thế đâu, vẫn là do cám dỗ quá lớn nó không giữ được tâm tưởng ban đầu nữa, không thể so sánh được với hồi trước.”

Du Dao “Ồ” một tiếng, đón lấy cái ly rỗng trên tay anh: “Thầy ơi, em thấy thầy dữ lên đẹp trai quá, thầy lại ‘dữ’ một cái cho em xem đi?”

Thầy Giang: “……”

……..

Thầy Giang mấy năm nay dạy không ít học sinh, giữa bọn họ vẫn luôn giữ liên lạc, trong nhóm chat bình thường hoạt động sôi nổi nhất, La Dung gửi tin nhắn nói ra việc hôm nay đi đến nhà thầy Giang thăm hai thầy cô, dẫn tới mọi người vây xem tấp nập.

“Chị La Dung đúng ngầu luôn, rõ ràng biết là thầy không thích có người đến vây xem cô mà vẫn dám đi, gặp em là em không dám đi chắc rồi đó.”

Từ Hưng Minh hiếm khi trả lời tin nhắn trong nhóm, “Cô ta thì làm gì có lá gan đó, hai vợ chồng cô ta lôi kéo tôi đi chung mới dám đi đó.”

“Từ đại nhân! Không được đi! Anh cũng đi rồi hẻ, chắc thầy không giận đâu nhỉ, chuyện cô mang bầu có thật không anh?”

Quách Đồng cũng xuất hiện, vui vẻ loan tin, “Ha ha ha hôm nay tui tới nhà bắt gặp cảnh thầy ‘cúi đầu khom lưng’ trước mặt cô, suýt nữa thầy nổi giận với Thành Khiêm rồi, cô chỉ cần nhét cho thầy một trái dâu tây là có thể làm cho thầy ngậm miệng ha ha ha! Người ta thì kim ốc tàng kiều, thầy của tụi mình thì là thư ốc tàng kiều (*), mọi người không tin thì có thể tự đi xem thử, dù sao thì có cô ở đó, thầy không có giận được đâu.”

(*): Kim ốc tàng kiều: tức là nhà vàng cất giấu người đẹp, còn Thư ốc tàng kiều là nhà đầy sách vở cất chứa người đẹp. Đây là câu chơi chữ của Quách Đồng ý nói nhà thầy Giang không có gì ngoài sách nhưng lại có người vợ trẻ trung xinh đẹp…

Đột nhiên, dưới tin nhắn của Quách Đồng nhảy ra một ID tên là ‘Giang Trọng Lâm”, ID đó nói: “Không cần qua đây nhìn thử đâu, cô Giang của các em đang mang bầu dễ mệt, gặp nhiều người quá không thích hợp.”

ID này vừa xuất hiện, những con người mới vừa nãy vẫn còn sung sức spam tin nhắn liên tục trong nháy mắt ngưng đọng lại, nhất thời cuộc trò chuyện trở nên yên tĩnh kỳ lạ, dường như mọi người đồng loạt bị rớt mạng hết rồi.

Chỉ có Quách Đồng đang rất chi là đắn đo: “…. Chắc không phải thầy đâu ha, tui nhớ thầy Giang đâu có trong group chat này đâu nhỉ, cậu là ai đấy hả, sao cậu dám đổi lung tung ID hù doạ đàn anh của cậu chứ!”

Sau đó ông ta nhanh chóng nhận được nhãn dán ‘em bé ngoan ngoãn’ từ đàn em Lưu Hãn Nhiên của mình, đâm một nhát vào tim đàn anh, cậu ta nói: “Đúng là thầy Giang đó, lúc nãy em thêm thầy ấy vào group.”

[Hệ thống nhắc nhở: Quách Đồng đã thu hồi một tin nhắn.]

Giang Trọng Lâm: “Tôi đã đọc được rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play