*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chỉ nghe đoạn này, dường như chỉ là một chuyến du lịch bình thường, Du Dao hỏi: “Sau đó thì sao?”

Giang Trọng Lâm: “Sau đó anh quay về nhà.”

Du Dao im lặng không nói gì, lúc đầu nói về chuyện này, đáng lẽ phải nói về những chuyện đặc biệt xảy ra sau đó chứ, kết quả là chuyện gì cũng không xảy ra? Vậy tại sao anh lại nói về chuyện này đầu tiên.

Cô không hề biết là, chiếc lông vũ màu trắng nhẹ tênh ấy và lời nói của ông lão xa lạ kia đã cứu rỗi chàng thanh niên trẻ mặt đầy tiều tuỵ kia, anh ta đứng bên cạnh thiên hồ dưới dãy núi tuyết, nắm chặt lấy chiếc lông vũ trắng tinh ấy, giống như đang bắt lấy một tia hy vọng gì đó.

Đến cuối cùng sẽ được trùng phùng, bởi vì câu nói này, anh luôn giữ gìn cẩn thận chiếc lông vũ ấy, thậm chí…… mãi đến bây giờ, chiếc lông vũ vẫn còn.

Du Dao đột nhiên nhanh trí nghĩ tới một việc, hỏi: “Chiếc lông vũ đó bây giờ còn không anh?” Cô vừa hỏi ra miệng nhưng đồng thời cũng đang nghĩ, đã qua rất nhiều năm rồi, có lẽ đã không còn nữa.

Ai ngờ Giang Trọng Lâm trả lời cô nói: “Còn.” Nói xong, anh thậm chí còn đứng dậy mở đèn, lục tìm khắp nơi ở thư phòng, tiếp đó lấy về một chiếc lông vũ màu trắng rất dài.

Du Dao giơ chiếc lông vũ dưới ánh đèn rọi sáng, cô có chút dở khóc dở cười, còn có chút kinh ngạc, “Không phải anh chứ, chiếc lông vũ này anh giữ bao lâu rồi, sao giờ vẫn còn vậy.” Trong lòng cô nghĩ, có lẽ Giang Trọng Lâm thật sự là một người chung tình, dẫu cho chỉ là một chiếc lông vũ bình thường, cũng vẫn giữ gìn rất lâu.

Giang Trọng Lâm nhìn ngón tay cô đang xoay xoay chiếc lông vũ, nói: “Chiếc lông vũ này tặng cho em đó.”



Du Dao: “Cho em á?”

Cô cũng lồm cồm bò dậy, đặt chiếc lông vũ lên chiếc tủ kế bên giường, lấy đồ buộc tóc của mình đè lên, sau đó cô mở thiết bị đầu cuối của mình ra, mở ứng dụng mà hôm nay Dương Quân mới giới thiệu cho cô.

“Đợi tí, em cũng có thứ muốn tặng anh.” Cô vừa nói, vừa mở giao diện ra, tìm thấy thanh vật phẩm, kéo ra một đống hoa tươi.

Trong đây có tất cả các đồ vật dùng để ném người như ly, dĩa, đĩa phim, bát ăn cơm, dưa hấu, dao cắt thịt, phân chó thối, đương nhiên cũng có thể ném hoa, một ứng dụng, cãi nhau và thể hiện tình yêu đều có thể sử dụng. Thế là Du Dao ném đầy đầu ông lão Giang bằng đầy ấp hoa tươi, hình ảnh thực tế ảo đó chiếu thẳng lên chiếc giường làm cho đầy giường của họ đều là những đoá hoa tươi thắm, ông lão Giang đương nhiên cũng bị hoa tươi bao phủ cả người.

Thầy Giang chưa bao giờ trải nghiệm qua uy lực của cái ứng dụng này, trên đỉnh đầu còn vương vãi vài cánh hoa, không kịp lấy lại tinh thần.

Du Dao nhìn anh với vẻ mặt chết lặng ở đó, ngay tức khắc bật cười ngã vào trên giường.

Giang Trọng Lâm nhìn vợ mình cười thoải mái như thế, cũng dần dần lộ ra nụ cười. Anh đột nhiên phát hiện, thật ra khi chung đụng với người vợ trẻ của mình, không hề khó khăn như lúc trước anh tưởng tượng. Cùng ngủ trên một chiếc giường, cũng không phải rất khó thích ứng. Có lẽ là bởi, trong mắt của cô, anh không phải là một ông lão cần được đối xử cẩn thận, cũng không phải là một giáo sư luôn được người đời tôn trọng, anh chỉ là chồng của cô Giang Trọng Lâm, trẻ trung hay già nua đều là anh.

“Anh còn đi đến những đâu?” Du Dao nghiêng người, chống đầu nhìn anh.

“Đi tới Tỉnh Quý Châu, là một sơn thôn rất hẻo lánh, sơn thôn đó nằm sâu bên trong 3000 ngọn núi cao lớn sừng sững, trùng trùng điệp điệp, nơi đó gần như cách biệt với thế giới bên ngoài, người dân ở sơn thôn đó sinh sống trên những đỉnh núi dốc ngược thẳng đứng, đường đi ở nơi đó vô cùng nguy hiểm, tụi anh nếu muốn đi tới thị trấn, thì phải đi bộ năm tiếng đồng hồ xuống núi, sau đó ngồi xe hai tiếng, mấy đứa trẻ ở đó đi học rất khó khăn, anh từng ở nơi đó sống một khoảng thời gian, chỉ có anh và một giáo viên khác, dạy cho mấy đứa trẻ đó môn văn và môn toán…”

Du Dao yên lặng lắng nghe, cô có thể tưởng tượng, Giang Trọng Lâm thời trẻ từng đi đến rất nhiều nơi, trên những dốc núi cao lớn ấy anh lội núi leo đèo, trong sơn thôn sâu thăm thẳm ấy anh dạy từng con chữ và kể cho những đứa trẻ đó những điều về thế giới bên ngoài, hoặc là anh đã học được cách bình tĩnh trong cuộc sống cực khổ mà giản đơn ấy, ở nơi rừng núi tĩnh mịch hoà lẫn tiếng đọc bài của trẻ nhỏ anh tìm thấy được một ý nghĩa nhân sinh khác.

Anh từng gặp qua rất nhiều loại người, biết được cuộc sống của biết bao nhiêu con người khác nhau trên thế giơi này, tất cả mọi người đều có những hỉ nộ ái ố của riêng mình, sự thống khổ của mỗi người sẽ trở nên bé nhỏ, không đáng nhắc đến trong thế gian rộng lớn này.

“… Tứ Xuyên anh cũng đi qua rồi, có vài người bạn ở Tứ Xuyên rất nhiệt tình mời anh đến đó, nhưng anh ở đó không bao lâu, cảnh sắc ở nơi đó đẹp lắm, hằng năm đều có rất nhiều hoa tươi khoe sắc khắp nơi, muôn màu muôn vẻ, người đông nhộn nhịp, buổi sáng người dân thức dậy rất sớm, dù cho là người quen hay không quen, đều quây quần ngồi cùng với nhau ăn sáng tám chuyện….”

Tiếc là anh ăn không quen những món ăn nơi đó, sống một thời gian bao tử có hơi không chịu nổi nữa, anh nghĩ, nếu như là Du Dao, có lẽ cô sẽ thích nơi đó.

“… Có một năm kia vì một em học sinh, anh đi đến Tân Cương, hoàn cảnh gia đình của em học sinh đó khó khăn lắm, nhưng em ấy học rất tốt, tính tình cũng rất nhiệt tình hiếu học, vì mẹ bị bệnh em ấy đột nhiên bỏ học về nhà, sau khi anh nghe ngóng được tin này thì có đến thăm em ấy, ở trên một đồng cỏ hoang rộng lớn anh tìm thấy túp lều vải và đàn dê của họ, đứa bé ấy tuổi không lớn, nhưng phải gánh trên vai trọng trách của người trưởng thành, vô cùng vất vả, anh ở bên đó một tuần, mỗi ngày sáng sớm khi mặt trời vừa ló dạng đã phải thức dậy, giúp em ấy chăn đàn dê trên hai đồng cỏ…”

Những cơn gió rét lạnh thấu xương, sự thiếu thốn vật chất lâu dài, cuộc sống bần cùng nhưng chẳng thể thay đổi, tia sáng lẻ loi duy nhất có lẽ chỉ là thời gian nhàn rỗi ít ỏi, đứa bé đó ôm lấy đứa em gái nhỏ nhắn của mình, hai anh em đối mặt với ánh mặt trời vừa lên cất cao giọng hát, mang theo nỗi trống vắng tịch liêu vô ngần.

“Anh cũng từng sống ở Hồng Kông ba năm, một người thầy của anh đang làm công việc giảng dạy ở Đại học Hồng Kông, ông ấy gọi anh qua bên đó giúp đỡ, có một dạo cuộc sống của anh bần hàn và buồn chán lắm, là do thầy ấy giúp đỡ anh, thầy ấy dạy cho anh rất nhiều kiến thức chuyên ngành, đồng thời cũng nói cho anh rất nhiều triết lý về cuộc sống. Lúc trước đi đến rất nhiều nơi hẻo lánh xa xôi, nhịp điệu cuộc sống rất chậm, nhưng Hồng Kông là một thành phố phồn hoa tấp nập, anh phải tập làm quen rất lâu.”

Lúc ấy anh sống trong một gian nhà nhỏ hẹp như một cái nhà kho bé tẹo, thi thoảng anh cũng cảm thấy may mắn, may mà vào lúc này, Du Dao không ở đây.



“… Còn có một huyện thị nằm ở nơi giao nhau của Sơn Tỉnh và Thiểm Tây, nơi đó có một sơn thôn cổ với niên đại rất lâu năm…”

Du Dao trong tiếng kể chuyện nhẹ nhàng như nước chảy của anh chầm chậm ngủ thiếp đi, trong cơn mơ màng, cô nghĩ, Giang Trọng Lâm có phải đã đi khắp đất nước Trung Quốc này rồi không, trong đầu của cô khái niệm 40 năm vốn chỉ là trong một cái nháy mắt, nhưng trong câu chuyện này nó lại chậm rãi kéo dài, biến thành một khoảng cách thật xa xăm. Giang Trọng Lâm đã từng đi nhiều nơi như thế, trong hành trình của anh, hoặc là anh cùng với bạn bè, hoặc là anh đi cùng với đồng nghiệp là giáo viên hoặc giả đó là học sinh nào đó, có khi lại là anh một thân một mình, anh đã từng gặp và nhìn thấy rất nhiều sự việc và loại người, những điều này đều là những điều cô không hề hay biết.

Thật tiếc nuối.

Một ngày mới, bắt đầu bằng cơn nôn nghén.

Buổi sáng vừa thức dậy, đánh răng kĩ càng, cô lại nhịn không được muốn nôn khan. Giang Trọng Lâm đứng ở cửa nhìn thấy, trong mắt đều là lo lắng. Trong phương diện mang thai này anh không hiểu biết lắm, chỉ biết dùng thái độ nghiêm túc khi nghiên cứu học thuật để tìm hiểu, tham khảo trên mạng những kiến thức trong quá trình thai kỳ.

Lúc Du Dao không có khẩu vị đang húp cháo trắng, nghe thấy Giang Trọng Lâm đang gọi điện thoại ở ngoài ban công, người anh đang hỏi thăm có lẽ là bác sĩ, hỏi về vấn đề ốm nghén của cô.

Đầu dây bên kia điện thoại là học sinh của anh nay đã làm bác sĩ, rất kiên nhẫn trả lời thắc mắc của thầy mình, tiếc rằng cậu ấy không phải là bác sĩ chuyên khoa sản phụ, chỉ có thể giới thiệu cho họ một người bạn chuyên về phụ sản đáng tin cậy.

Vị bác sĩ chuyên khoa sản đó là một người đàn ông trung niên tầm 40 mấy tuổi hơn, rất béo, mặt tròn vo, hai con mắt nho nhỏ trên mặt khi cười lên cong như hai vầng trăng lưỡi liềm, nhìn qua có cảm giác thân thiết không nói nên lời.

“Là như vậy sao, nôn nghén là phản ứng bình thường khi mang thai, tuy tôi ở đây có thể kê cho cô một ít thuốc để giảm bớt tình trạng này, làm cô dễ chịu hơn một xíu nhưng tốt nhất là không nên uống nhiều, chủ yếu vẫn là giữ cho tâm tình vui vẻ, không nên quá lo lắng căng thẳng, phải bổ sung vitamin hợp lý, ừm cái này bên chỗ tôi cũng có thể kê cho cô vài loại vitamin chuyên dụng, ngày thường nên ăn nhiều trái cây vào.”

Bác sĩ tỉ mỉ căn dặn một hồi, lại nói với Giang Trọng Lâm một số vấn đề có liên quan khác. Có vẻ ông ấy rất tò mò quan hệ giữa Giang Trọng Lâm và Du Dao, nhưng không hề hỏi ra, nhưng mà Du Dao cảm thấy vị bác sĩ mập mạp này, đã nhìn cô mấy lần rồi, là loại ánh mắt hơi kỳ lạ, muốn nói lại thôi.

Lúc sắp rời đi, Du Dao nhịn không được hỏi ông ta: “Bác sĩ Trần, ông có chuyện gì muốn hỏi sao?”

Bác sĩ Trần ngại ngùng gãi đầu, cười ‘hi hi’ nói: “Tôi cũng chả biết làm sao, nhìn mặt cô quen lắm, hình như đã từng gặp qua ở đâu rồi, nhưng mà không nhớ ra được.”

Trong bụng Du Dao nghĩ, bác sĩ Trần quen biết với cô chắc là không có khả năng, cô đã mất tích 40 năm rồi, bên cạnh không có còn nhiều người quen nữa, vả lại vị bác sĩ này cũng chỉ mới 40 mươi mấy tuổi, lúc cô mất tích chắc ông ấy chỉ có mấy tuổi thôi nhỉ.

Đợi đã, Du Dao đột nhiên nhanh trí nghĩ lại, không khỏi cẩn thận nhìn lại mặt của bác sĩ Trần, càng nhìn càng cảm thấy, cái mặt tròn tròn này đúng là có hai phần quen mắt, đặc biệt là cái điệu cười ngu ngơ kia.

Cô không nói gì nữa, vẫn làm như vẻ bình thường tạm biệt với bác sĩ Trần, chờ lúc rời khỏi bệnh viện với Giang Trọng Lâm xong đang trên đường về nhà, cô nhìn chằm chằm không chớp mắt vào tấm danh thiếp được scan ra của bác sĩ Trần. Trên danh thiếp đó ghi rõ họ tên của bác sĩ Trần, Trần Văn Duệ.

Có lẽ là vì vẻ mặt của cô quá kì lạ, Giang Trọng Lâm hỏi cô: “Sao vậy em?”

Du Dao nhếch khoé miệng, dở khóc dở cười đưa cho anh xem danh thiếp điện tử của bác sĩ Trần, “Lúc trước khi em mất tích có trông trẻ ở một lớp, trong lớp đó có một đứa bé trai mập mạp tên là Trần Văn Duệ, em nhớ là em còn kể cho anh nghe về nó nữa.”

Lúc ấy cô nhận trông đám nhóc trong nhà trẻ kia, trong lớp có 30 đứa nhỏ, nhưng đứa béo nhất phải kể đến bạn nhỏ Trần Văn Duệ, là một cái bánh bao mềm như bông ai cũng có thể bắt nạt, thường hay khóc thút thít làm mấy giáo viên xúm lại dỗ mới được.

“Anh nhớ không, em có kể với anh là trong lớp em có một cậu bé mập đó, công việc của mẹ bé bận lắm, có lần đó bé bị cảm nhẹ, mẹ của nhóc mua thuốc nhưng nhóc không chịu uống, mẹ của cậu bé đó bèn nhờ mấy cô giáo trong nhà trẻ dụ bé uống thuốc, sau đó em mua một đống kẹo hơi giống mấy viên thuốc đó, phát cho mấy đứa nhóc trong lớp mỗi đứa một viên, đưa cho đứa bé đó lại là thuốc, cậu nhóc đó thấy mấy đứa nhóc còn lại ăn kẹo vào miệng cả rồi, thì ngoan ngoãn bỏ thuốc vào miệng như ăn kẹo luôn, lừa một cái là trúng phốc.”



Giang Trọng Lâm nhớ lại việc này, Du Dao làm cô giáo mầm non ở trường mẫu giáo, mỗi khi mấy đứa nhóc ở nhà trẻ xảy ra chuyện gì thú vị hoặc làm ra chuyện xấu hổ gì, trở về nhà cô sẽ kể cho anh nghe.

“Nếu như đúng thật là bé mập đó, thì thế giới này cũng nhỏ quá nhỉ.” Du Dao khẽ chạm vào gương mặt tròn trịa của bác sĩ Trần trên danh thiếp.

Hai tháng trước còn là đứa bé mới cao tới đầu gối cô, bây giờ đã biến thành một người đàn ông trung niên to tròn tuổi tác lớn hơn cả cô, chậc chậc.

Chú thích:

Tứ Xuyên:



Thành Đô- Tứ Xuyên

Tân Cương:



Hồng Kông:



Đại học Hồng Kông:



Thiểm Tây:



Sơn thôn cổ với niên đại rất lâu năm:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play