(Ý nghĩa tựa đề chương 21: Ý chỉ cô Giang vợ thầy Giang là người mưu mẹo thông minh, có phần hơi ‘gian xảo’)
“Cho nên…. Mày mang thai…. Thiệt rồi hả?” Dương Quân trong video bên kia, lộ ra vẻ mặt giống như bệnh nhân alzheimer.
“Đúng vậy.” Du Dao bắt chéo hai chân, một tay để lên bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, một tay chống cằm, chờ bạn thân của mình hoàn hồn.
Bà lão Dương Quân ‘Trời ơi’ một tiếng, đột nhiên nói: “Vậy con của mày chẳng phải còn nhỏ hơn cháu trai cháu gái của tao hay sao!”
Du Dao: “Vậy thì có sao đâu, tuổi của con trai mày còn lớn hơn cả tao.”
Dương Quân: “…”
Bà lão Dương Quân nói giỡn với Du Dao vài câu, sau đó lại lộ ra vẻ mặt phức tạp, thở dài nói: “Thật ra lo lắng của lão Giang nhà mày cũng có lý, mày muốn vào lúc này đẻ đứa nhỏ này ra thật hả?”
Du Dao cười một tiếng, “Từ nhỏ tới lớn tao ra một quyết định gì, có cái nào tao từng hối hận chưa?”
Đúng là vậy thật, Dương Quân chơi với cô cũng gần 20 năm rồi, từ mấy chuyện nhỏ nhặt như chơi với ai, mỗi ngày ăn cái gì, muốn cái gì, đến mấy chuyện lớn như chọn trường học, chọn ngành học, chọn kết hôn, tất thảy đều là cô tự muốn chọn, nếu như cô hạ quyết tâm làm điều gì đó, ai cũng không thể lay chuyển cô. Điều làm Dương Quân ấn tượng khắc sâu nhất là lúc Du Dao từ bỏ trường THPT số 1, chọn trường THPT số 16 rác rưỡi kia. Lúc ấy, cô trực tiếp lấy dao cạy hư ổ khoá ở nhà, ngồi xe lăn đi đăng ký trường học kia, tính tình thật sự quá cứng đầu cứng cổ.
“Lúc tao biết tao có bầu, mày đoán coi chuyện đầu tiên tao nghĩ tới là gì?” Du Dao hỏi.
Dương Quân thử dò hỏi nói: “Là Giang Trọng Lâm có vui hay không hả?”
Du Dao cười nắc nẻ xua tay, “Không phải không phải, lúc đó tao nhẩm tính thời gian cấn bầu, phát hiện là có vào trước khi xuyên thời không một hai ngày, sau đó tao tiếp tục suy nghĩ, vào lúc đó rốt cuộc có tính là có thai không nhỉ, vậy tính là có bầu trước khi xuyên không hay là có bầu sau khi xuyên không đây, nếu như là trước khi xuyên không cấn bầu, vậy không phải đứa nhóc này từ khi mới sinh ra đã 40 tuổi rồi à.”
Dương Quân bị Du Dao chọc cười, “Sao mày còn tâm trạng nghĩ tới cái này vậy.”
Chính bản thân Du Dao cũng cười: “Sao không thể nghĩ cái này chứ, chuyện này không phải rất thú vị sao. Nếu sau khi đứa nhỏ đến với tao cùng tao đi tới thế giới này, vậy tức là nó đã cùng tao xuyên qua tới tận 40 năm đó, nếu như đứa bé được tính là sau khi tao đến thế giới này mới có, vậy thì chẳng phải quá trình thai nghén của nó rất kỳ diệu hay sao?”
“Tao đối với tụi bây, là một kỳ tích, vậy đứa nhỏ này đối với tao mà nói, cũng là một kỳ tích, cho nên tao nhất định phải sinh nó ra.” Giọng nói của Du Dao bỗng thay đổi, nói tiếp: “Còn nữa là, để khiến cho Giang Trọng Lâm nhận rõ hiện thực, tao nhất định phải muốn đứa bé này!”
“Sao nữa thế, lão Giang nhà mày đối xử với mày không tốt hả?” Dương Quân kinh ngạc hỏi.
Du Dao làm ra vẻ mặt như đau răng, “Anh ta à, tâm tư để trong bụng không biết nặng bao nhiêu mà nói, anh ấy còn cảm thấy giữa tao và anh ấy bây giờ nên là quan hệ ông cháu là thích hợp nhất, ngày nào cũng suy nghĩ sau này anh ấy chết rồi tao phải làm sao bây giờ, không có ai chăm sóc, những người thân thuộc xung quanh cũng không còn nữa, nên hôm nay tao mới phải thức tỉnh lão già thúi này!”
Dương Quân rất hiểu tính của bạn mình, lập tức nói ngay: “Ê ê, Dao Dao à mày nhất định phải bình tĩnh một chút, đều đã là người sáu mươi mấy tuổi rồi, mày không thể ra tay đánh người đâu đó! Không chịu trận được nữa đâu!”
Du Dao nhếch khoé môi, nhớ lại cái gối ôm bị mình đập ra dưới cơn thịnh nộ kia, sau khi đánh anh xong nhìn thấy biểu cảm kia của anh, trái tim của mình lại đau nhức, quả thật là nghẹn ứ không chịu nổi. “Muộn rồi, tao đã ra tay rồi.”
Dương Quân: “……”
Qua một hồi Dương Quân ho khan một cái nói: “Nếu đã ra tay rồi thì thôi vậy, lần sau không thể như vậy được nữa, đây, tao giới thiệu cho mày một ứng dụng.” Nói xong bà ấy bấm vào thiết bị đầu cuối của mình, kéo ra một biểu tượng hoa nhỏ của một ứng dụng.
“Mày xem cái này nè, trong đây có rất nhiều thứ, ví dụ như gối đầu, ly cốc, cá thối, phân chó, còn có dao thái thịt, tóm lại có rất nhiều thứ, tất cả đều là hình chiếu thực tế ảo, hiệu ứng ném lên người vô cùng chân thật, nếu như mày điên lên muốn đập đồ, chọi người, xài cái này, chỉ cần ném lên người ông ấy thôi, dù sao cũng không đau, mày nhìn con chó này nè, tao thường lấy con chó này chọi ông chồng tao, sau khi đập lên người còn biết sủa ‘gâu gâu’ nữa, chơi vui lắm luôn.” Dương Quân hứng trí bừng bừng giới thiệu, nhìn kiểu thao tác điêu luyện này của bà ấy, hiển nhiên một điều là chồng bà ấy thường bị hứng chịu loại hình ‘ngược đãi’ này.
“Xả hết bực tức rồi thì đóng cái app này lại, mấy cái vật thể ảo rơi trên nền đất và thân người đều sẽ biến mất theo, còn nữa nếu mấy thứ này cách xa mày trong phạm vi 5 mét, thì mấy hình chiếu này cũng sẽ biến mất, rất là tiện luôn, lần sau mày xài cái này, đừng có xài đồ thật nữa.”
Du Dao bị phát minh ngu ngốc này làm cho đứng hình, sau đó thẳng tay nhận lấy ứng dụng mà Dương Quân mới gửi đến, cài cho thiết bị đầu cuối của mình một cái.
E hèm, cũng không nhất thiết phải dùng mà, chiêm ngưỡng chút cũng thú vị phết đó chứ.
“Dao Dao à, mày không định cãi nhau với lão Giang nữa chứ.”
Du Dao khẩy khẩy giao diện của ứng dụng đó một chút, đầu cũng không ngẩng lên, “Tao cãi nhau với anh ấy hồi nào, cái đó gọi là đàm phán chiến lược. Tao không biết lúc trước anh ấy suy nghĩ thế nào, tóm lại sau khi anh ấy hứa với tao là muốn đứa nhỏ này, thì chỉ có thể coi tao là vợ anh ấy thôi, người như anh ấy tao hiểu mà, tinh thần trách nhiệm rất cao, nhìn anh ấy lúc trước cũng không tính sống lâu thêm bao nhiêu năm, luôn ra vẻ muốn phi thăng thành tiên, bây giờ tao muốn sinh con, dựa theo tính cách của anh ấy, dù có bệnh sắp chết cũng sẽ không dám tắt thở, chắc chắn muốn chăm sóc con mình lớn khôn mới được.”
Nói tới đây, cô bất giác bật cười. Dương Quân thấy cô như vậy, không nhịn được cảm thán, “Lúc Giang Trọng Lâm còn trẻ đã bị mày nắm chặt cái đuôi trong tay, bây giờ thì ngon luôn, vẫn đấu không lại mày.”
Du Dao vậy mà lại lắc đầu, nghiêm túc nói: “Trong hôn nhân không có thắng thua, đâu ra chiến đấu chứ, chỉ là hai người muốn bên nhau lâu dài, ngoài tình cảm cũng cần có lý trí, hiểu rõ tính cách của nhau, chọn lựa cách thức sống chung thích hợp, là rất cần thiết đó.”
“Có lúc tao nghĩ là, có lẽ tao xuyên qua tới 40 năm sau, cũng không phải là chuyện xấu hoàn toàn, nếu như tao không xuyên thời gian, nói không chừng hai tụi tao đã giống như mấy cặp vợ chồng lâu năm, tình cảm dần dần bị hao mòn cuối cùng dẫn đến ly hôn từ lâu rồi, tuy là Giang Trọng Lâm rất thích tao, nhưng hồi trước tao không hề tin là loại tình cảm này sẽ lâu bền, nếu không thì, sao lại có nhiều ‘Thất niên chi dương’ (*) như vậy. Vào lúc tình cảm của tụi tao tốt đẹp nhất tao biến mất, nên Giang Trọng Lâm vẫn luôn nhớ đến tao, làm thế nào cũng không quên được, nhớ đến tận 40 năm, trong lòng anh ấy tao đã trở thành một người phụ nữ mà khắp thế giới này ai cũng không bì được, cả đời cũng chẳng thể quên. Có khi anh ấy còn chưa kịp phát hiện ra những chỗ không tốt của tao, thì đã coi tao thành thứ ‘tốt nhất’ rồi, cho nên khi mất đi mà tìm lại được, sau này anh ấy không thể thay lòng nữa, chỉ biết ở bên cạnh tao thôi, đến lúc anh ấy chết rồi sẽ càng thích tao hơn. Như vậy mà mà nói, trong cuộc hôn nhân này sẽ không tồn tại vấn đề về tình cảm, không phải cũng rất tốt hay sao.”
(*): Ý chỉ các cuộc hôn nhân thường tới cột mốc 7 năm là sẽ xảy ra vấn đề, nếu vượt qua được thì sẽ bên nhau dài lâu, nếu không qua được thì gia đình tan vỡ.
Dương Quân bị một tràng dài lời nói của cô làm cho ngây ngẩn, một lô một lốc lời muốn nói bị nghẹn lại trong miệng. Thôi đi, không nên nói gì nữa cả, nên mặc niệm cho Giang Trọng Lâm thì hơn, ai biểu lão già Giang lúc còn trẻ ‘chịu đèn’ Du Dao làm chi.
Cửa phòng phát ra tiếng động, bà lão Dương Quân xoay đầu, phát hiện là đứa cháu trai nhỏ ba tuổi của mình. Chỉ trong nháy mắt bà lộ ra nụ cười hiền từ, “Cục cưng ơi mau tới đây~ tới chỗ bà nội này.”
Cậu bé chạy ‘lạch bạch’ tới trước mặt Dương Quân, được bà ấy ôm vào lòng, Dương Quân ôm lấy nhóc khoe cháu trai mình cho Du Dao xem.
“Mày xem nè, cháu trai tao hôm nay mặc bộ đồ vịt con này có đáng yêu không~”
Du Dao nhìn vào cậu bé con lai mắt to tròn, “Đáng yêu lắm, ê mà mày mua bộ này ở đâu vậy.”
Dương Quân cười ngay, “Tao mua cho cháu tao, mày muốn hả, tao mua vài bộ cho con mày nha, còn có mấy bộ hình thỏ con nữa á!”
Du Dao: “Còn mấy tháng nữa mới đẻ ra mà, cũng không cần gấp.” Cô nhìn vào bé trai trong lòng Dương Quân thầm nghĩ bụng, con của cô chắc là sẽ dễ thương hơn nhiều, dù là giống cô hay giống Giang Trọng Lâm, cũng sẽ không xấu, nếu như giống Giang Trọng Lâm vậy là tốt nhất, để anh dạy dỗ bé, chắc chắn sẽ là một bé ngoan vừa lễ phép vừa học giỏi— Ngàn lần đừng có giống cô, từ trên xuống dưới phản pháo nghịch ngợm, tự nghĩ mà tự ghét bỏ giùm luôn.
Du Dao đang tự suy tư, phòng của cô bên đây cũng bị gõ cửa. Là Giang Trọng Lâm, vì nhiệt độ hạ xuống có hơi lạnh, anh mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, khoác thêm một cái áo len mỏng màu trắng gạo, đeo kính mắt, nhìn qua cả người toát lên vẻ tao nhã, phong độ của người trí thức.
“Anh giúp em dọn đồ xuống nha.” Anh nói.
Du Dao phải dọn xuống tầng trệt, ở chung phòng với Giang Trọng Lâm. Ông lão sợ đợi tới khi cơ thể cô nặng nề, leo cầu thang không tiện. Du Dao không cảm thấy bất ngờ về quyết định của anh chút nào, đợi anh tới nói thôi.
Cô giáo Giang liệu sự như thần dứt khoát ôm lấy chăn mền và gối đầu của mình.
“Được thôi.” Cô nói.
Phòng ngủ của Giang Trọng Lâm ở tầng trệt, phòng của anh có thể thông thẳng tới thư phòng, cánh cửa thông thẳng đến thư phòng anh chỉ đóng có phân nửa thôi, nên khi vào phòng ngủ liền có thể thấy mấy cái giá sách trong thư phòng bên kia, bàn sách và bên trên mấy cái tủ đều có sách được chất chồng lên, trên bàn còn có bản thảo, có mấy cây bút bi và mực nước, đồ chặn giấy, vân vân tóm lại là mấy đồ vật lắt nhắt, nhìn thoáng qua có hơi lộn xộn.
Phòng ngủ của anh gọn gàng sạch sẽ hơn nhiều, nệm màu xanh lam đậm và chăn mền gối nằm cùng màu, trên tủ nhỏ kế bên để một cây đèn bàn, bên dưới là một quyển sách, có lẽ là buổi tối trước khi ngủ anh lấy xem.
Ban công phía bên kia anh đặt một cái ghế mây, đối diện cửa sổ, ghế mây nhìn có vẻ đã nhiều năm rồi, trên tay vịn đã hiện ra màu sắc bị mài mòn, hiển nhiên là Giang Trọng Lâm thường hay ngồi ở đây.
Trong phòng ngủ này còn có vài cái tủ bị khoá lại, trên tường không có vật gì trang trí, càng không có những màu sắc hoa văn rực rỡ sống động, nguyên cả căn phòng hiện rõ vẻ trầm lặng và tịch liêu.
Du Dao đi dạo một vòng, ném gối đầu và chăn mỏng lên giường. Chăn của cô có hoa văn màu tím, ném vào trên nền ga giường xanh lam đậm kia, giống như hoa đang nở rộ một góc giường. Chăn tản mát tán loạn trên giường cô cũng mặc kệ, mở tủ quần áo ra xem. Chín trên mười tên đàn ông độc thân thường không ngăn nắp sạch sẽ, dẫu cho là tên đàn ông này là một ông lão hào hoa phong nhã.
Cô thẳng tay dọn dẹp đống quần áo của Giang Trọng Lâm chừa hẳn ra một vị trí riêng, để quần áo của mình vào.
Giang Trọng Lâm gấp gọn cái chăn lúc nãy Du Dao tiện tay quăng lên giường xong, thấy cô đang ngồi xổm trước tủ quần áo sắp xếp đồ đạc, đi qua nói: “Để anh làm cho.”
Du Dao cố ý xụ mặt xuống, “Đi ra đi ra.”
Giang Trọng Lâm: “……”
Tuy hai người đã đạt được nhận thức chung về chuyện của em bé, nhưng thái độ này của Du Dao, hiển nhiên là còn đang giận dỗi, cho nên không muốn quan tâm đến anh. Trong lòng thầy Giang thầm nghĩ, lúc đó mình không nên nói mấy lời đó ra, Du Dao nghe rồi chắc chắn sẽ không vui. Khó trách bây giờ tâm tình của cô không tốt.
Giữa hai vợ chồng khó tránh khỏi xảy ra mâu thuẫn, thi thoảng đấu khẩu vài câu cũng không vấn đề gì, nhưng Du Dao dỗi rồi, Giang Trọng Lâm thấy vậy cũng không vui vẻ gì, anh ngẫm nghĩ một hồi, đi ra ngoài.
Du Dao không nghe thấy Giang Trọng Lâm nói gì, nhìn anh yên lặng một chút sau đó ra ngoài, yên lặng trừng mắt nói thầm, người càng già tính nết càng kỳ cục! Còn dám nói cô đừng nên có gánh nặng tâm lý, thật ra người có tâm tư nặng nề nhất lại là chính anh ta kia kìa.
Có lẽ làm thầy giáo lâu rồi, còn cố chấp hơn hồi còn trẻ nữa, suốt ngày bày ra vẻ đạo mạo thầy của kẻ khác, đến nỗi không biết cách làm sao để chung đụng với cô, nếu không ép anh, chắc anh vẫn còn nhét đầy đầu tư tưởng ‘vì tốt cho cô ấy’, sau đó làm ra mấy chuyện như là ‘tách biệt hai nơi’. Không ép anh chui đầu ra khỏi cái sừng trâu đó, đúng là không cách nào sống qua ngày với anh.
May mà, tuy là chó già khó dạy hơn chó con, nhưng dù sao thì cũng là chó nhà mình, nếu quyết tâm muốn ‘chấn chỉnh kỷ cương’ thật ra cũng chả khó gì mấy.
—-Đợt khóc lần trước, tình cảm đau đớn, buồn khổ có sáu phần là thật, còn lại bốn phần hoàn toàn dựa vào kỹ thuật diễn xuất. Đàn ông mà, cho dù là bao nhiêu tuổi, nhìn vẻ đau khổ của người mình yêu thương, khóc tới mức đó, còn có thể không động lòng sao? Không bao giờ nhé. Đặc biệt là Giang Trọng Lâm, Du Dao vô cùng hiểu anh, công cuộc quan sát hai tháng nay không uổng công đâu, nếu như khóc một lần anh vẫn trụ nổi, vậy thì khóc hai lần tuyệt đối anh sẽ mềm lòng, không chịu nổi nữa.
Vốn dĩ thì, quá yêu một người đã định là sẽ chịu thiệt mà.
Chú thích:
- Đồ chặn giấy:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT