Đúng lúc anh ngồi đối diện với hướng cửa, qua ánh đèn đan xen với bóng người, Nguyễn Thư nhìn thấy sống mũi cao cao và hốc mắt sâu của anh – Phó Lệnh Nguyên.

Cô khẽ gõ cửa lần nữa. Lần này, trong phòng dần yên ắng lại, không phải tất cả mọi người đều chú ý đến cô, mà hình như do bên trong đã đến thời điểm quan trọng của các ván bài, tất cả mọi người đều nín thở tập trung chăm chú nhìn.

Phó Lệnh Nguyên hơi mỉm cười, lộ ra một vẻ mặt tự tin dù trong tình thế bắt buộc. Giây tiếp theo, bài trong tay anh đều mở ra, không nặng không nhẹ vứt lên bàn, phá vỡ sự yên lặng trong bầu không khí.

Mọi người đều mở to mắt cúi người nhìn bài cẩn thận, tán thưởng hoặc than thở.

“Phó tam lợi hại quá rồi, nhìn mặt bài này đẹp đến thật sự không còn gì để nói, chậc chậc.”

“Đũng quần mấy người các cậu hôm nay cũng sắp thua hết rồi.”

“Đệch! Phó tam, mười năm anh ở Mỹ đều ở Las Vegas sao?” Người ngồi đối diện Phó Lệnh Nguyên không phục nói một câu, chính là Đàm Phi mà Nguyễn Thư muốn tìm.

Phó Lệnh Nguyên nghe vậy nhưng cũng không tức giận, biểu cảm dễ chịu hơn một chút, ánh mắt đen thâm trầm, cười như không cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

“Cậu Đàm.” Lúc này, Nguyễn Thư nhìn theo bóng lưng của Đàm Phi khẽ gọi.

Mọi người lập tức quay đầu nhìn qua.

Nguyễn Thư bình tĩnh đi đến trước mặt Đàm Phi trong hàng loạt các ánh mắt phức tạp đang nhìn mình: “Cậu Đàm, nói chuyện với tôi một lúc.”

“Cô hai nhà họ Lâm?” Có người nhận ra Nguyễn Thư, bắt đầu trêu ghẹo: “Đàm lão đệ có nhiều diễm phúc thật đấy, đúng là đen bạc đỏ tình!”

Một người khác theo sau giễu cợt: “Vừa đúng lúc đến để giải vây cho anh sao? Đừng mượn cớ một lúc nữa, chúng tôi cho hai người mượn phòng bên cạnh luôn.”

Người đàn ông bên trái bàn vừa tráo bài, vừa ngâm nga hát bài nhái lại của “Tình yêu mua bán”: “Lúc đầu anh nói chia tay, chia tay thì chia tay, bây giờ lại không cương nổi, buộc lòng phải…”

Độ thô tục trong lời hát của anh ta càng ngày càng lớn, lập tức dẫn đến một trận cười vang trong phòng.

“Mẹ nó, có cậu mới không cương nổi!” Đàm Phi đạp một cái, sau đó nhếch mắt lên nhìn Nguyễn Thư: “Chuyện gì? Bản thiếu gia đang bận, em nói thẳng ở đây đi.”

Anh ta lúc này mới hé môi, biết rõ còn cố hỏi, thể hiện rõ vừa rồi cố ý thờ ơ để cô bị nhục nhã đây mà. Đáy lòng Nguyễn Thư khé cười lạnh, cũng không giận dỗi rời khỏi, trên mặt ôn hoà nhắc lại chuyện trong điện thoại lần nữa: “Phê duyệt của Cục Quản lý Dược phẩm, mong anh giơ cao đánh khẽ.”

Đàm Phi ngậm điếu thuốc trong miệng, dáng vẻ hờ hững: “Cô hai Lâm tìm nhầm người rồi sao? Cục Quản lý Dược phẩm do tôi quản từ lúc nào vậy? Em muốn phê duyệt thì đi tìm lãnh đạo trong cục đi, liên quan gì đến tôi?”

“Đàm lão đệ, đừng làm khó mỹ nữ như vậy.” Người trêu ghẹo trước đó lại xen vào, cười cười bèn vạch trần Đàm Phi: “Ai mà chẳng biết phó cục trưởng Cục Quản lý Dược phẩm là chồng của cô họ anh chứ.”

“Mẹ nó, cậu không nói chuyện không ai bảo cậu bị câm đâu!” Đàm Phi khó chịu mắng chửi.

Trong đám người xem bài xung quanh có người phụ nữ chanh chua tiếp lời: “Đúng vậy, cậu Đàm cũng không phải ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì làm đi cửa sau cho người khác. Muốn giúp đỡ à? Phải lấy thành ý ra trước.”

Thấy Đàm Phi không phản đối, người phụ nữ tự động lấy một chai rượu Rum trên bàn, bước đến đặt thật mạnh xuống trước mặt Nguyễn Thư: “Nào, uống chai rượu này trước đi. Cái này đối với cô hai Lâm có lẽ chỉ là chút lòng thành thôi nhỉ? Không phải cô thường xuyên tiếp rượu sao?”

Lời của đối phương rõ ràng là đang cố ý so sánh cô khi giao tiếp mập mờ với khách hàng và người tiếp rượu nơi phong nguyệt. Không ít người nghe ra bèn cúi đầu cười.

Mấy năm nay, Nguyễn Thư sớm đã quen với việc bị người khác thừa cơ hãm hại, châm chọc khiêu khích rồi, ngược lại cũng không tức giận, nhìn Đàm Phi, cười nhạt: “Muốn tôi uống rượu cũng không sao, nhưng dù sao cậu Đàm cũng phải cho một lời khẳng định, nếu không tôi uống rượu này chẳng phải là vô ích hay sao?”

Đàm Phi vuốt bài trong tay anh ta, cà lơ phất phơ nói không rõ ràng: “Không phải em muốn nói chuyện một lúc sao? Vậy em uống chai rượu này, tôi cho em cơ hội.”

Nghe vậy, đáy mắt Nguyễn Thư hơi lạnh lẽo. Quả nhiên là vậy, cô đã biết chuyện này vốn không đơn giản.

Trên bàn bài, bỗng nhiên có người vứt toàn bộ bài vừa chia đến tay lên bàn, đứng dậy.

Lập tức có người chơi không hài lòng: “Ây? Phó tam, anh làm gì vậy? Không đánh nữa? Thắng đủ rồi giờ muốn rút à? Anh quá xấu xa rồi! Không được không được!”

Phó Lệnh Nguyên hất cằm chỉ về phía Nguyễn Thư và Đàm Phi: “Không phải có người đang bận xử lý việc sao? Sao còn có thể chuyên tâm đánh bài được? Mấy người ai muốn thì lên đi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”

Nói xong, anh lập tức rời khỏi bàn bài.

Trong lòng Nguyễn Thư khẽ lay động, bỗng nhiên mở miệng gọi: “Anh ba.”

Giọng nói dễ nghe vừa truyền ra, trong phòng lập tức yên tĩnh lại, chắc là toàn bộ khách đều bị cách gọi thân thiết của cô với Phó Lệnh Nguyên làm cho sững sờ, không hiểu quan hệ giữa cô hai nhà họ Lâm với lão tam nhà họ Phó là thế nào?

Trong sự nghi ngờ của cả phòng, cơ thể Phó Lệnh Nguyên sững lại, theo tiếng gọi liếc nhìn Nguyễn Thư.

Đây vẫn là lần đầu tiên Nguyễn Thư nhìn thẳng anh từ khi vào phòng đến giờ.

Nếp nhăn nhỏ bé nơi mí mắt làm cho đôi mắt đen của anh càng thêm phần trong veo khó giải thích, đồng thời chất chứa sự ung dung, giống như đang chờ nghe xem cô muốn nói gì.

Cho dù miệng anh không trả lời, nhưng một cái liếc mắt với Nguyễn Thư cũng đã đủ để hiểu. Từ tận đáy lòng, cô vẫn tiếp tục hỏi: “Lát nữa anh ba tự mình lái xe về nhà sao?”

Phó Lệnh Nguyên hơi gật đầu.

“Vậy lát nữa có thể làm phiền anh ba thuận đường đưa em một đoạn không?” Nguyễn Thư nhếch môi, ngón tay vuốt nhẹ lên chai rượu Rum kia, giữa lông mày mơ hồ tỏa ra một tia tự giễu nhàn nhạt, giải thích: “Em uống xong chai rượu này, sợ là không tự lái xe được.”

Phó Lệnh Nguyên hơi nheo mắt, trong mắt lập tức sinh ra tia hứng thú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play