Quý thành Sóc Châu ở bên kia sông Quan bị chiếm đóng ngoài dự đoán của mọi người.
Hạ Khánh Sinh được thăng làm Lang Tướng, thường xuyên vận chuyển binh mã lương thảo tới lui trong thành, mọi người đều đồn đoán rằng sắp có chiến tranh, chắc là do chiến sự ở Vũ Châu đang nguy nan nên quân đội Lương Châu muốn đến chi viện cho Vũ Châu. Hai ngày sau chiến báo truyền đến mới phát hiện có điểm không thích hợp, thế mà đạp bạch quân lại chạy sang bên kia sông Quan.
Đoạn Tư dẫn Ngô Lang tướng đánh nghi binh ở Bắc thành Vũ Châu, lại ngầm phái Hạ Khánh Sinh lợi dụng đêm gió tuyết nổi mạnh nhất, người Hồ Khế không thể bắn cung được mà vượt qua sông Quan đang bị đóng băng, bất ngờ giành được Quý thành Sóc Châu.
Ngay khi Quý thành thất thủ, Đoạn Tư lập tức từ bỏ Bắc thành Vũ Châu, không thèm quay đầu mà dẫn đại quân đạp bạch tiến ra Bắc hội hợp với đạp bạch quân ở Quý thành, quyết chiến một trận trời long đất lở với quân đội Đan Chi tại Sóc Châu.
Những tin tức này truyền đến tai Hạ Tư Mộ cũng chẳng làm nàng thấy lạ, từ lúc Đoạn Tư hỏi nàng về hướng gió thì nàng đã biết hắn muốn làm gì rồi.
Người Hồ Khế dũng mãnh hiếu chiến đến mức nào, ấy vậy mà tiểu tướng quân này lại dám đánh tới đất của Đan Chi, lá gan cũng lớn lắm, nhưng không biết mạng có đủ lớn hay không thôi.
Những chuyện này lại không hề bình thường đối với Trầm Anh, nó chống cằm với vẻ mặt ao ước, tốc độ ăn hạt dưa đậu phộng cũng chậm lại. Nó nói: “Đoạn tướng quân thật lợi hại, bọn họ ai ai cũng nói Đoạn tướng quân là vị tướng đầu tiên của Đại Lương vượt qua sông Quan!”
Hạ Tư Mộ thầm nghĩ, đúng vậy, bất luận là võ công hay binh pháp, đều không người được dạy dỗ ra từ một gia tộc ba đời làm quan văn.
“Sau này đệ cũng muốn trở thành người như Đoạn tướng quân! Đệ muốn bảo vệ quốc gia, báo thù cho cha!” Trầm Anh siết chặt bàn tay nhỏ.
Hạ Tư Mộ phun vỏ hạt dưa ra, quay đầu đánh giá Trầm Anh trong chốc lát, tự nhủ đây cũng là một hướng đi không tồi.
“Đệ muốn đi theo Đoạn Tư sao?” Hạ Tư Mộ hỏi.
Trầm Anh hơi mờ mịt, Hạ Tư Mộ nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: “Mấy ngày nay tỷ quan sát trong thành rồi, gia cảnh mấy nhà này đều ảm đạm, không có nhà nào tốt đủ để ta tin tưởng giao phó đệ cả. Thật ra Đoạn Tư cũng không tệ, tỷ giúp hắn xem hướng gió cũng coi như có ơn, nếu như hắn còn sống sót trở về thì tỷ có thể để đệ đi theo hắn. Gia thế hắn hiển hách, đệ ở cạnh hắn tương lai sẽ chẳng thể chết đói được, nói không chừng còn có thể thăng quan tiến chức. Sao… Không phải phàm nhân đều muốn được như thế sao?”
Nàng đương nói thì phát hiện ánh mắt của Trầm Anh là lạ, nước mắt lưng tròng như sắp khóc. Nó lôi kéo ống tay áo Hạ Tư Mộ nói: “Tiểu tiểu thư tỷ… Tỷ muốn ném đệ cho người khác sao? Đệ… Đệ muốn đi theo tỷ… Đệ có thể ăn ít cơm đi một chút… Không ăn đậu phộng hạt dưa nữa…”
Hạ Tư Mộ bình tĩnh nhìn Trầm Anh một hồi, lau nước mắt trên mặt nó, vẻ mặt ôn hoà nói chắc như đinh đóng cột: “Chuyện này không thể. Từ đầu tỷ đã nói chỉ chăm sóc đệ một thời gian mà thôi.”
Đùa sao, sống chết không chung đường, sao người sống có thể đi theo một người chết cả đời được.
Trầm Anh chỉ đực mặt ra, im lặng không nói gì.
Hạ Tư Mộ nhéo mặt nó, nói: “Đệ tưởng muốn đi theo Đoạn Tư là đi được sao? Nói không chừng hắn chết ở Sóc Châu không về được đâu.”
Trầm Anh ngước mắt lên, mặt như đưa đám: “A…” một tiếng, tựa như bị đả kích lần thứ hai, không thể chấp nhận được việc người hùng trong lòng mình có thể sẽ chết.
“Nếu tướng quân ca ca chết thì chúng ta phải làm sao đây?”
Hạ Tư Mộ nghĩ, đây là vấn đề hay đó. Nàng vẫn còn rất nhiều tò mò về cái người tên Đoạn Tư này, nếu hắn chết đi biến thành linh hồn lang thang thì trên sách quỷ sẽ có tên của hắn. Nàng có thể biết tường tận về cuộc đời của hắn rồi.
Thật chờ mong.
Còn kiếm Phá Vọng trong tay hắn, nàng không muốn bảo vật của dì và dượng bị chôn cùng hắn, không có ngày nhìn thấy mặt trời.
Vì thế Hạ Tư Mộ hỏi Trầm Anh: “Đệ có nhớ mấy hôm trước lúc chúng ta nói chuyện phiếm với mấy người hàng xóm, trong đó có một goá phụ có kèn bầu*… tên…”
“Goá phụ? Là cái gì vậy?” Trầm Anh lộ ra vẻ bối rối.
“Là người có chồng chết rồi ấy.”
“À à! Tống đại nương?”
“Đúng vậy, đệ mời bà ấy sang đây ăn hạt dưa đi, nhân tiện mang theo kèn bầu của bà ấy nữa.”
Trầm Anh ngoan ngoãn nhảy xuống ghế, chạy đi nhanh như chớp.
Không lâu sau, nó dẫn một phụ nhân trên dưới 40 tuổi vào sân. Tay phụ nhân kia cầm một cái hộp, trên đầu còn cài hoa trắng, dáng người hơi mập mạp mà có vẻ cồng kềnh, sắc mặt không tốt lắm.
Bà ta vén mành lên đi vào phòng Hạ Tư Mộ, Hạ Tư Mộ mời bà ta ngồi, bà ta liền đặt chiếc hộp lên bàn rồi ngồi xuống, hỏi: “Cô nương cần kèn bầu làm gì… Gần đây ta nhìn thấy thứ này đều thật đau lòng.”
Bà ta vuốt ve chiếc hộp kia, nói: “Phu quân nhà ta cả đời làm việc ma chay cưới hỏi, đến cuối đời lại không ai thổi cho chàng một khúc đưa tang…”
Trước đây phu quân của Tống đại nương là người thổi kèn bầu duy nhất trong thành, đã chết trong trận tàn sát dân thành đêm đó.
Hạ Tư Mộ đặt hạt dưa đậu phộng trước mặt bà ta, an tĩnh đợi bà ta bình ổn lại cảm xúc, lúc này mới mở miệng.
“Tống đại nương, có thể cho ta mượn kèn bầu thổi một chút được không?
Tống đại nương kinh ngạc nói: “Hạ cô nương biết thổi kèn bầu sao?”
“Trước kia có học qua một chút.” Hạ Tư Mộ cười nói.
Tống đại nương lập tức đồng ý, Hạ Tư Mộ cầm kèn bầu làm ẩm dăm sậy, nghiêm túc nhớ lại trong chốc lát rồi thổi một khúc {Bách điểu triều phương}.
Tống đại nương hết sức kinh ngạc, vừa nghe vừa vỗ tay, hốc mắt đỏ lên, bà ta cho rằng cả có lẽ đời này không thể nghe lại tiếng kèn bầu nữa.
“Tống đại nương, bà nghe xem khúc này của ta đều đúng nhịp hết chứ?” Hạ Tư Mộ thổi xong một khúc, hỏi.
Tống đại nương vội vàng gật đầu không ngừng, nói: “Kỹ thuật của cô nương thật tốt, đều đúng nhịp hết.”
Hạ Tư Mộ lại hỏi Trầm Anh, đôi mắt Trầm Anh tràn đầy ngưỡng mộ. Nó cũng nói thổi rất tốt, không có lạc nhịp.
May mắn là nó ổn, vì nàng không thể nghe ra giai điệu có chuẩn hay không.
Hạ Tư Mộ liền hỏi Tống đại nương có thể cho nàng mượn kèn bầu một thời gian không.
“Ngươi muốn kèn bầu làm gì thế?”
“Ta có quen một người sợ là đang lành ít dữ nhiều, nếu hắn chết rồi thì ta định tiễn hắn một đoạn.” Hạ Tư Mộ nhẹ nhàng nói bâng quơ.
Nghĩ đến nếu hắn chết rồi, nhất định linh cữu phải được chuyển từ Lương Châu về Nam Đô, nếu trên đường ngay cả một khúc đưa tang cũng không có thì thật quá thê lương.
Một khúc đưa tang, đổi lấy kiếm Phá Vọng của hắn.
Dù sao lúc đó hắn cũng là người chết, không thể phản kháng. Chung quy đều là một vật đổi một vật, không vi phạm quy tắc của nàng.
Người còn chưa chết, Hạ Tư Mộ đã hoàn thành xong kế hoạch đưa tang, cũng lấy nửa rổ trứng gà thay cho tiền thuê kèn bầu một tháng.
Trầm Anh tiễn Tống đại nương ra khỏi cửa xong nhảy nhót chạy về, kiễng chân lên bàn nhìn hộp kèn bầu tò mò.
“Tiểu tiểu thư tỷ, sao việc gì tỷ cũng biết làm thế! Còn biết thổi kèn bầu nữa!”
“Rảnh quá không có việc gì làm.” Hạ Tư Mộ cầm kèn bầu trong tay quay quay: “Thật ra đây là phụ thân tỷ dạy tỷ hồi nhỏ, không có nhạc cụ nào mà ông ấy không biết chơi cả.”
Tuy nói nàng sinh ra là quỷ nhưng trước khi thừa kế ngôi vị Quỷ Vương vẫn được nuôi lớn ở nhân gian, dường như cha mẹ nàng thật sự hy vọng nàng có thể giống một người sống. Thế nên hiện tại nàng có thể miễn cưỡng giả làm người mà không bị phát hiện.
Đương nhiên, gặp phải tiểu hồ ly Đoạn Tư kia thì khác.
“Tiểu tiểu thư tỷ, phụ thân tỷ làm nghề gì vậy?” Trầm Anh nhảy lên ghế nhỏ, ngồi ngay ngắn hỏi.
Hạ Tư Mộ ngẫm nghĩ, chiếc kèn trong tay xoay vài vòng, nàng mới tìm được một nghề tương tự: “Phụ thân tỷ… Trước kia là một người quản lý đồ tể. Ở quê tỷ có một nơi toàn là đồ tể sinh sống.”
Cha nàng, Quỷ Vương đời trước nếu nghe thấy nàng so sánh thế này nhất định sẽ trầm trồ vỗ tay khen tuyệt vời quá.
“A, đồ tề, giống như Trương đồ tể bán thịt heo trên đường sao?”
“Cũng gần vậy.” Hạ Tư Mộ bật cười, ánh mắt có chút lơ đãng: “Đồ tể rất khó quản.”
“Cha mẹ của Tiểu tiểu thư tỷ sao lại qua đời vậy?”
Trầm Anh vẫn còn ở tuổi nói chuyện không biết kiêng kỵ, muốn hỏi cái gì là hỏi cái đó, hoàn toàn không biết có vài vấn đề không nên hỏi.
Hạ Tư Mộ liếc Trầm Anh một cái, Trầm Anh bị sự u ám trong mắt nàng doạ cho im bặt.
Nàng chỉ cười bỏ qua chủ đề này, kêu Trầm Anh ra ngoài mua cho nàng hai lạng nước tương, nó như được đại xá lập tức chạy trốn.
Đợi Trầm Anh đi ra khỏi tiểu viện, Hạ Tư Mộ lấy ra viên minh châu mới vừa rung lên trong lồng ngực, hỏi: “Phong Di, sao thế?”
“Tới báo cáo tình hình cho ngài đây.” Đầu bên kia truyền đến một giọng nam nhân trẻ vui sướng.
“Ta lại đi điều tra kỹ càng Đoạn Thuấn Tức một phen, Đoạn gia có bốn người con, hắn là Tam công tử Đoạn gia, khi còn nhỏ đã có tài chỉ cần nhìn sơ qua là sẽ nhớ kỹ, thuộc lòng hơn trăm bài thơ từ ca phú. Năm hắn bảy tuổi, bà ngoại ở Đại Châu bị bệnh nặng, hắn liền bị được đến hầu hạ bên cạnh bà ngoại, trong khoảng thời gian này hắn có làm khá nhiều bài thơ, cực kỳ nổi danh ở Đại Châu. Những chuyện này đều bình thường, duy chỉ có một việc bất thường là khi hắn mười bốn tuổi từ Đại Châu hồi kinh gặp phải bọn cướp.”
“Tất cả người hầu của hắn đều bị giết cả, chỉ có một mình hắn là người thoát chết chạy về đến Nam Đô. Từ đó mới sinh sống tại Nam Đô.”
Hạ Tư Mộ bấu chặt tay lên mặt bàn, trầm ngâm nói: “Toàn bộ người hầu của hắn đều chết, chỉ có hắn còn sống? Vậy lão thái thái Đoạn gia sau đó thế nào?
“Đoạn Thuấn Tức về Nam Đô không bao lâu thì lão thái thái cũng qua đời.”
Nói như thế thì hầu như những người quen biết hắn trong bảy năm ở Đại Châu đều không còn trên đời nữa.
Thật trùng hợp, thế gian lại có chuyện trùng hợp đến thế sao?
Hay là nói, hắn muốn giấu giếm gì đó?
Hạ Tư Mộ cắn hạt dưa, thầm nghĩ tiểu tướng quân này đúng là một kho tàng, càng đào càng ra nhiều đồ. Vừa hay gần đây nàng hơi đói, có thể đến tiền tuyết Sóc Châu tìm chút đồ ăn. Tiện thể xem tiểu tướng quân có còn sống khoẻ mạnh hay không.
Bóng đêm sâu thẳm, ở trước thành Sóc Châu, tiếng chém giết xé trời, đao kiếm hỗn độn giao nhau.
Hạ Tư Mộ ẩn chân thân của mình, chậm rãi bước đi giữa rừng đao quang kiếm ảnh, máu thịt bầy nhầy. Nàng mặc bộ váy màu trắng hồng yêu thích phối cùng chiếc áo choàng sâu, dây chuyền bên hông sáng lấp lánh.
Con người liên tiếp ngã xuống, ánh sáng hồn hoả không ngừng bay lên, thắp sáng không trung, tiến vào luân hồi. Máu tươi nhuộm đỏ chiến trường, ở trong mắt của quỷ tựa như một ngày hội thả thiên đăng long trọng.
Nàng ngồi xổm trên mặt đất, chọn một cái đầu lâu tròn trịa vẫn còn thoi thóp của người Hồ Khế, hai ngón tay đặt lên mắt hắn ta, chớp mắt liền xuất hiện một con quỷ trước mặt hắn ta.
“Ta có thể giúp ngươi hoàn thành một nguyện vọng, sau đó ăn ngươi. Ngươi muốn gì?” Hạ Tư Mộ dùng tiếng Hồi Khế hỏi hắn ta.
Nhìn thấy dáng vẻ bối rối trong mắt hắn ta, nàng lại dùng tiếng Hồ khế ngắn gọn phân tích lợi và hại. Chỉ thấy gã Hồ Khế kia túm lấy váy nàng, run rẩy hô: “Thương Thần đại nhân…”
Hạ Tư Mộ quay đầu đi: “Ta không phải Thương Thần gì cả.”
“Thương Thần đại nhân… giết…Thằng khốn kia!” Gã Hồ Khế giơ ngón tay lên, khuôn mặt đầy máu không thấy rõ diện mạo, chỉ có sự thù hận và phẫn nộ trong mắt là rõ ràng.
Hạ Tư Mộ nhìn theo ngón tay hắn ta, nàng bị ánh sáng của hồn hoả chiếu đến như đang đứng giữa ban ngày, Đoạn Tư cưỡi một con chiến mã màu tối, mặc giáp cầm kiếm chém giết trong đám người, máu bắn tung toé văng xa ba thước.
Sắc mặt hắn bình tĩnh và lạnh lùng, không có phẫn nộ hay thù hận. Chỉ là bên dưới mặt hồ phẳng lặng ấy dường như đang cất giấu một điều gì đó.
Cất giấu cái gì, nàng không thấy rõ.
“Ngươi muốn ta giết người kia?” Hạ Tư Mộ chỉ vào Đoạn Tư, quay đầu nói với đồ ăn của nàng.
____________
*Kèm bầu: Kèn bầu (kèn xô na) là nhạc khí hơi, sử dụng dăm kép (còn gọi là Kèn già nam, Kèn loa, Kèn bóp, Kèn bát). Kèn Bầu là nhạc khí hơi dăm kép rất phổ biến trên toàn thế giới, đồng thời một số nước khác ở Châu Âu hay Châu Á (trừ Nhật Bản và Lào) cũng có.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT