Thấy Trầm Anh và Hạ Tiểu Tiểu đều bị doạ sợ, Mạnh Vãn bèn dặn dò lão Từ bẩm báo chuyện này cho tướng quân biết, còn mình sẽ đưa Trầm Anh và Hạ Tiểu Tiểu về nhà.
Hạ Tư Mộ lau đi những giọt nước mắt còn vương trên mặt, nâng tay chỉ về một toà viện cách đó không xa: “Không cần phiền Giáo uý đại nhân đâu, chúng ta ở bên kia kìa.”
Mạnh Vãn kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn toà viện kia rồi lại nhìn nàng, nói: “Ngươi ở cạnh phủ Thái thú sao, đây không phải là an bài cho…”
Đương nói thì nàng ta chợt hiểu ra: “Chẳng lẽ nữ nhân cứu tướng quân đại nhân hôm nay chính là ngươi?”
Hạ Tư Mộ gật gật đầu, ôm ngực.
“Đúng là kẻ bất tài ta.”
Mắt Mạnh Vãn nhất thời nảy lửa, không còn sự thương hại hay lo lắng trong ánh mắt nữa, nàng ta tiến lên hai bước nắm chặt tay Hạ Tư Mộ: “Quả nhiên ngươi có dã tâm bất chính, dùng trăm phương ngàn kế để tiếp cận tướng quân, rốt cuộc ngươi muốn gì? Mật báo cho chủ tử ngươi? Hay hãm hại tướng quân của chúng ta?”
Hạ Tư Mộ cười ha ha như vừa nghe thấy chuyện cười hài hước nhất trong thiên hạ, nhỏ giọng lặp lại: “Chủ tử?”
Dừng một chút, nàng nói tiếp: “Giáo uý yên tâm, ta không quen biết quốc công nào cả. Nếu muốn hại tướng quân thì lúc thích khách ra tay ta nên bám lấy tướng quân, để hắn ngoan ngoãn chịu chết không phải sao?”
Mắt Mạnh Vãn loé lên: “Vậy ngươi chính là có ý đồ khác!”
Này… Đúng thế thật.
Hạ Tư Mộ nhìn Mạnh Vãn nắm tay mình, thầm nghĩ tiểu cô nương mười mấy tuổi này khó chơi quá, đơn giản nói: “Đúng là ta có ý đồ khác. Thật không dám giấu giếm, từ lúc tướng quân như thần thần hạ phàm cứu vớt bá tánh Lương Châu trong lúc nước sôi lửa bỏng, ta vừa gặp đã yêu, vì vậy muốn ở cùng tướng quân.”
Trầm Anh khẽ a một tiếng, mắt sáng lên, khuôn mặt bị doạ cho trắng bệch cũng đỏ ửng. Tuy nó còn nhỏ tuổi nhưng cũng nhiều chuyện phết.
“Ngươi! Tướng quân xuất thân danh môn, chỉ có tiểu thư khuê các mới xứng đôi được, ngươi chỉ là một nha đầu dân nữ mà cũng dám mơ mộng hão huyền…” Mạnh Vãn vô cùng tức giận, tỏ vẻ khinh thường.
Hạ Tư Mộ đột nhiên tới gần Mạnh Vãn, nhìn vào mắt nàng ta nói: “Vậy tỷ là tiểu thư khuê các sao?”
Mạnh Vãn bị nàng làm nghẹn họng, đỏ mặt: “Ta không tính là…”
“Vậy là được rồi, tỷ không phải tiểu thư khuê các, ta cũng không phải. Tỷ không gả được cho Đoạn Tư thì ta cũng thế. Nhưng mà tỷ thích Đoạn Tư, ta cũng thích, chúng ta cùng chung chí hướng, định mệnh đã sắp đặt cho chúng ta cùng giúp đỡ nhau, tỷ nói xem có đúng không?”
Hạ Tư Mộ mỉm cười vỗ vỗ vai Mạnh Vãn, tiểu cô nương bị nàng nhồi cho mớ lý giải kỳ lạ nghẹn ngào không nói nên lời, Hạ Tư Mộ thì thản nhiên quay người nắm tay Tiết Trầm Anh vẫn luôn không dám xen miệng vào đi về nhà.
Bỗng nhiên nàng nhớ ra gì đó, ngoảnh mặt nói với Mạnh Vãn: “Mạnh giáo uý, hôm nay cảm ơn đã cứu giúp. Nhưng mà sau này nếu không có phù chú trong tay mà gặp lệ quỷ thì chạy vẫn là thượng sách.”
Nàng quay đầu cười, màn đêm thăm thẳm tuyết bay đầy trời, có thể lờ mờ trông thấy gương mặt nàng phía sau tấm mạng sa, tựa như một chiếc đèn lụa đen*.
“Nói cho cùng thì, con cừu có dũng cảm thế nào cũng không nên đánh nhau với sói, phải không?”
Đêm dài lại trở nên yên tĩnh.
Trong đôi mắt kẻ phàm nhân cũng tràn ngập yên tĩnh.
Nghĩa trang sau thành bỗng nhiên xuất hiện một ánh lửa màu xanh, trong ngọn lửa thấp thoáng bóng dáng của một nữ nhân, đợi ánh lửa tàn đi, một đôi giày vải hoa văn mây cuộn giẫm lên nền đất ẩm ướt.
Nàng mặc chiếc áo choàng sâu* màu đỏ thêu hoa văn gợn sóng và kim ngân, kiểu quần áo này khá phổ biến vào khoảng trăm năm trước. Hông đeo một sợi dây chuyển bạch ngọc, mặt dây được chạm khắc hình chiếc đèn lồng lục giác tinh xảo, phảng phất phát ra ánh sáng xanh.
Mặt dây chuyền này nếu hiện nguyên hình thì là một con quỷ đèn khiến ai gặp cũng sợ mất mật.
Khuôn mặt nữ nhân tái nhợt thiếu sức sống, mắt phượng mày ngài, khoé mắt có một nốt ruồi nhỏ. Nói không ngoa chính là xinh đẹp động lòng người. Dù cho quanh thân đều là tử khí thì vẫn vô cùng mỹ lệ.
Hạ Tư Mộ thừa hưởng nét đẹp của cha và mẹ, chân thân của nàng cũng là một thật thể. Chỉ tiếc rằng không thể dùng chân thân đi gặp người khác được, vừa nhìn đã biết là người chết.
Nàng chuyển mắt đến dây chuyền bên hông, mở to đôi mắt đen nhánh, lười biếng nói: “Lăn ra đây.”
Một phụ nhân áo xanh theo làn khói xuất hiện trước mặt nàng, quỳ rạp xuống đất, run như cầy sấy.
“Vương… Vương thượng tha mạng…”
“Tên?”
Thiệu… Thiệu Âm Âm…”
Hạ Tư Mộ duỗi tay ra giữa không trung, dây chuyền bên hông lập loè sáng lên, lập tức có một cuốn sách dày cộp nặng nề xuất hiện trong tay nàng.
Nàng thản nhiên mở cuốn sách cổ ra, lật đến một trang nói: “Thiệu Âm Âm, chết vào ngày bảy tháng ba trại trấn Mộc ở Đại Châu.”
“Đúng vậy… Nô gia…”
Ha Tự Mộ không đợi bà ta nói xong đã kêu: “Quan Hoài.”
Khi nàng nói ra hai chữ này, giọng điệu khác hẳn mọi khi, nghe như ẩn chứa một sức mạnh to lớn, tựa như mũi tên căng dây bắn ra.
Vừa dứt lời, lại có một làn khói nhẹ xuất hiện, một lão già xuất hiện giữa làn khói.
Chỉ thấy mặt lão đầy nếp nhăn, dáng người ọp ẹp, râu tóc bạc phơ dài ngoằng, nếu là con người thì ít nhất cũng trên trăm tuổi. Có lẽ lão đang chải đầu thì bị gọi đến, tóc mới cột một nửa, nửa còn lại xoã tán loạn trên đất, trông vừa buồn cười vừa che khuất tầm nhìn.
“Vương Thượng, có Quan Hoài!” Lão hoang mang khom lưng hành lễ, giọng nói cao vút như chiêng vỡ.
“Mị quỷ điện chủ, ta trông giống cái cây lắm à?”
Giọng Hạ Tư Mộ truyền đến từ phía sau, Quan Hoài hất tóc lên xem mới phát hiện mình vừa lạy cái cây hoè đen sì, cây hoè đứng đó giương nanh múa vuốt giống như đang cười nhạo lão ta. Quan Hoài vội vàng quay người lại, suýt thì vấp phải tóc mình ngã chổng vó.
“Vương Thượng, thứ cho lão thần giả cả mắt mờ…”
“Tóc của Mị quỷ điện chủ đã dài đến nỗi làm hỏng cả việc, hay là cắt đi?”
Quan Hoài lập tức ôm tóc, không nhịn được nói: “Không được không được, Vương Thượng cũng biết tóc của quỷ cắt đi rồi sẽ không mọc dài lại được.”
Dưới Quỷ Vương có hai thừa tả hữu, 24 quỷ thần, mỗi vị quỷ thần phân công quản lý một quỷ điện, Quan Hoài chính là Mị quỷ điện chủ.
Hạ Tư Mộ nhìn lão ta một lúc, dựa vào bia mộ đập đập sách, nhàn nhạt nói: “ Trong 32 Kim Bích Pháp, điều thứ ba chương thứ năm nói gì?”
Quan Hoài giống như học sinh bị thầy giáo khảo bài, run rẩy cứng đờ nửa ngày, sau mới hiểu ra nói: “Nói… À, là không được ăn trẻ nhỏ dưới mười tuổi!”
Hạ Tư Mộ gập sách lại, chỉ Thiệu Âm Âm đang quỳ rạp trên đất: “Quỷ trong điện của ngươi, ở trước mặt ta muốn ăn một đứa trẻ tám tuổi. Xem ra luật lệ ở Mị quỷ điện chỉ là thùng rỗng kêu to nhỉ.”
Quan Hoài nhìn thoáng qua Thiệu Âm Âm run rẩy trên mặt đất, cười ngọt: “Nha đầu này mới làm quỷ không lâu, vẫn còn chưa hiểu chuyện…”
“Chưa hiểu chuyện? Thiệu Âm Âm, đem bình đen trắng của ngươi ra đây, để cho Mị quỷ điện chủ nhìn rõ ngươi không hiểu chuyện thế nào.” Hạ Tư Mộ cúi đầu nhìn Thiệu Âm Âm cười.
Thiệu Âm Âm cứng đờ, giờ bà ta chỉ muốn biến thành hạt bụi trên đất, đáng thương lắc đầu, lí nhí: “Ta không có bình nào…”
Dây chuyền bên hông nàng đột nhiên phát ra ánh lửa chói mắt, mà Thiệu Âm Âm thảm thiết kêu lên, run rẩy lấy ra một cái bình miệng nhỏ thân to, hoạ tiết đám trẻ đang chơi đùa.
Vừa thấy chiếc bình này, sắc mặt Quan Hoài liền thay đổi, lập tức hô lên: “Phương Xương! Phương Xương!”
Lại một làn khói nhẹ hiện lên, một thư sinh áo trắng cao gầy bước ra, sắc mặt trắng bệch quỳ xuống trước Quan Hoài và Hạ Tư Mộ.
“Gặp qua điện chủ, Vương Thượng.”
Quan Hoài chỉ vào Phương Xương, lửa giận bùng lên: “Ta tin tưởng ngươi nên lúc bế quan mới giao hết công việc ở Mị quỷ điện cho ngươi xử lý. Vì sao ngươi lại xao nhãng nhiệm vụ, để cho ác quỷ trong điện âm thầm tích trữ hồn hoả cũng không phát hiện ra?”
Lão ta bề ngoài là căm hận chỉ trích nhưng thật ra là đang phủi sạch trách nhiệm về mình, biết không thể gánh tội bèn kéo tới một tên chịu tội thay. Vừa rồi còn già cả mờ mắt, loáng cái thị lực đã tốt lên, vừa nhìn đã biết kia là bình gì.
“Các ngươi cứ như kẹo hồ lô, xiên từng cái từng cái một đấy nhỉ.” Hạ Tư Mộ cười cười, cầm cái bình đen trắng trong tay Thiệu Âm Âm lên, chiếc bình vẽ cảnh trẻ em mặc yếm chơi đá cầu, vô cùng sống động.
Chiếc bình đáng yêu thế này trữ hồn hoả của sáu đứa trẻ trên dưới mười tuổi, yếu ớt mà thuần khiết.
“Giết trẻ em dưới mười tuổi, là một tội, tích trưc hồn hoả, là hai tội, theo luật thì nên thế nào?”
Thư sinh mặt trắng trông khá đứng đắn vội dập đầu than khóc: “Cầu xin Vương Thượng mắt nhắm mắt mở cho qua, tha cho Âm Âm! Nàng không phải cố ý làm trái lời Vương Thượng đâu, Âm Âm lúc còn sống sinh được bốn đứa con đều chết non cả, cuối cùng sinh đứa thứ năm vì khó sinh mà chết. Lòng Âm Âm sinh hận mà biến thành vong hồn lang thang, trăm năm sau hoá thành quỷ. Chấp niệm biến thành quỷ của nàng là có con nối dõi, nàng không thể khống chế bản thân được, cầu xin Vương Thượng niệm tình nàng đáng thương mà tha cho!”
Quan Hoài lập tức hung hăng trừng mắt với Phương Xương.
Hạ Tư Mộ đánh giá vẻ ngoài của tên quỷ thư sinh này một cái, lười nhác nói: “Cuộc đời bà ta đã được viết rõ ràng trong sách quỷ, ngươi nhắc lại với ta làm gì? Bà ta có ý làm trái lời ta hay không, ta không quan tâm, nhưng ngày nào ta còn ngồi ở vị trí này…”
Hạ Tư Mộ tạm dừng một chút, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Luật lệ của ta, không thể làm trái.”
Phương Xương cúi đầu cắn răng, Hạ Tư Mộ đến gần Phương Xương, khom lưng cười hỏi: “Ngươi thích Thiệu Âm Âm?”
“Cho nên ngươi đau lòng vì bà ta, dúng túng cho bà ta, giấu giếm không báo?”
“Tuyệt đối không phải vậy!”
Hạ Tư Mộ vuốt ve dây chuyền bên hông, không chút để ý nói: “Nhân gian có câu nói, quá nuông chiều con sẽ giết chết chúng, những người yêu nhau cũng vậy.”
Phương Xương còn muốn nói gì đó nhưng bị Quan Hoài cướp lời, lão ta quát lớn: “Vương Thượng đã nói gì! Làm ra được hạt gạo bát cơm không phải dễ. Lúc ngươi làm người học bao nhiêu đạo lý, chết thành quỷ là quên hết phải không? Ăn cơm quý cơm, giờ ăn người là có thể tuỳ tiện à?”
Quan Hoài nháy mắt với Phương Xương ý bảo hắn đừng lên tiếng, đồng thời quan sát nét mặt của Hạ Tư Mộ.
Thiệu Âm Âm nằm trên đất, ngập ngừng nói: “Mong Vương Thượng niềm tình Âm Âm vi phạm lần đầu mà xử phạt nhẹ tay.”
Hạ Tư Mộ liếc nhìn Quan Hoài khí thế hiên ngang, cười lớn: “Đây là quỷ trong điện của ngươi, theo lý nên để ngươi xử lý.”
Phương Xương nghe vậy vui mừng, mà Quan Hoài thì run run, quả nhiên Hạ Tư Mộ đến gần Quan Hoài, vỗ vỗ bả vai ọp ẹp của lão ta.
“Ngươi xử lý bà ta, ta xử lý ngươi, thế nào?”
“Lão thần…”
“Mà nay ta đang trong thời gian nghỉ ngơi, Khương Ngải và Yến Kha thay ta giám sát Quỷ Vực. Hôm nay ngươi cứ đi lãnh phạt trước, không cần bẩm báo với ta xử lý bà ta thế nào, bảy ngày sau nếu trên sách quỷ còn có tên bà ta là ngươi tới công chuyện đấy.”
Hạ Tư Mộ cũng không nhìn Thiệu Âm Âm và Phương Xương trên đất, vỗ vai Quan Hoài lần nữa xong thì biến mất trong ánh lửa màu xanh.
“Lão thần cung tiễn Vương Thượng.” Quan Hoài hành lễ, sau đó thở phào nhẹ nhõm, Hạ Tư Mộ giống như một ngọn núi lớn đè lên người, nàng đi rồi thì có thể đứng thẳng vài phần.
Lão ta chậm rãi xoay người, vén lên mái tóc bạc buồn cười của lão, nhìn Thiệu Âm Âm và Phương Xương quỳ trên đất, cả giận: “Phương Xương à Phương Xương, ta đã nói gì với ngươi? Bao che tình nhân thì thôi đi, còn dám tranh luận với Vương Thượng? Thiệu Âm Âm làm ra những chuyện này, ngươi có nói đằng trời Vương Thượng cũng không tha!”
Thiệu Âm Âm kinh sợ nhìn về phía Phương Xương, còn chưa mở miệng cầu xin đã bị Quan Hoài mắng: “Giờ mới biết sợ? Lúc giết trẻ em tích trữ hồn hoả vui lắm cơ mà?”
Lão ta rõ ràng là một lão già cực kỳ già mua, giọng nói cũng như chiêng vỡ, thế mà lúc mắng người thì khí thế mười phần, râu cũng bị phổi bay phù phù.
Phương Xương dùng bàn tay mảnh khảnh vỗ lưng trấn an Thiệu Âm Âm, mặt kiên quyết, cúi đầu nói: “Điện chủ đại nhân, ngài lớn tuổi nhất ở Quỷ Vực, Vương Thượng cũng phải nể ngài ba phần. Phương Xương cầu xin ngài, ngài cầu xin nương tay cho Âm Âm một chút đi, ta có làm trâu làm ngựa cũng không quên ân tình của ngài!”
Quan Hoài nhìn Phương Xương trong chốc lát, thở dài nói: “Ta đã hơn 3000 tuổi, thì sao chứ? Hạ Tư Mộ dẹp yên phản loạn ở Quỷ Vực, huyết tẩy 24 quỷ điện khi chưa đầy trăm tuổi. Ba phần điện chủ chết trong tay nàng có ai mà không lớn tuổi hơn nàng đâu?”
“Nếu không phải trăm năm này tính tình nàng đã dịu lại đôi chút, dựa vào mấy lời ngươi nói lúc nãy đã đủ cho ngươi chết một vạn lần rồi.”
Phương Xương giật mình, hiểu rõ ý trong lời nói của Quan Hoài là sẽ không cứu Thiệu Âm Âm, không thể làm gì hơn ngoài nằm nhoài ra đất tuyệt vọng.
“Đợi xử lý tốt chuyện này xong, ngươi thay ta tìm Vương Thượng tạ tội. Nhớ là nói ít thôi, lúc Vương Thượng nghỉ ngơi hiếm khi tìm chúng ta, càng không thích bị quấy rầy.”
Quan Hoài vỗ vai Phương Xương, lại nhìn Thiệu Âm Âm run bần bật trên đất, lắc đầu rời đi.
Hạ Tư Mộ vui giận thất thường, là người mạnh nhất trong mười đời Quỷ Vương, lão ta đắc tội không nổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT