Edit: Ys

Thời điểm Hạ Tư Mộ tỉnh lại từ trong mộng, ánh trăng sáng tỏ xuyên thấu qua cửa sổ giấy, chiếu lên mặt đất từng ô vuông nhỏ trắng tinh. Nàng thở hổn hển ngồi dậy, những hình ảnh tươi sáng vừa rồi đã biến mất không còn bóng dáng, lấy đi cha mẹ trong ký ức xa xăm của nàng.

“Ngươi làm sao vậy?”

Một giọng nói quen thuộc truyền vào tai nàng, Hạ Tư Mộ quay đầu lại, thấy Đoạn Tư mặc quần áo bình thường đang khoanh tay dựa vào mép giường nàng. Trong mắt người trẻ tuổi thấp thoáng ánh trăng, khoé miệng vẫn treo lên nụ cười, không biết đã đứng ở chỗ này bao lâu rồi.

Hạ Tư Mộ điều hoà hơi thở, nhẹ giọng nói: “Đây là cái gì, trong cơ thể ta có gió, trong cơ thể người sống đều có gió sao?”

“Đó là hô hấp.”

“Đúng… Hô hấp.” Hạ Tư Mộ thở phào một hơi.

Gió trong cơ thể, chính là hô hấp.

Dừng một chút, nàng hơi hoảng hốt nhìn quanh bốn phía, thấp giọng nói: “Lúc nãy phụ thân và mẫu thân ta ở đây.”

Đoạn Tư nghe vậy có chút bất ngờ, hắn ngồi bên mép giường Hạ Mộ Mộ, nương theo ánh trăng quan sát biểu cảm trên mặt nàng: “Có phải ngươi nằm mơ không?”

“Mơ?” Hạ Tư Mộ lặp lại, tựa như đang nghiền ngẫm ý nghĩa của từ này, hình ảnh vừa rồi biến mất rất nhanh, xung quanh chỉ còn lại đêm tối và ánh trăng, hoá ra đây là mơ trong lời người phàm.

Người phàm thật hạnh phúc, không thể gặp lại người thì vẫn có thể gặp được trong mơ.

Hạ Tư Mộ im lặng một lát, ngước mắt nhìn Đoạn Tư, lòng nói sao tên này lại xuất hiện trong phòng nàng lúc nửa đêm.

Dường như Đoạn Tư biết nàng nghĩ gì, nhẹ nhàng bâng quơ cười nói: “Nửa đêm ta tỉnh dậy lại không cảm nhận được cơ thể của mình, còn tưởng rằng mình đã chết, kinh ngạc ngủ không được nên đến xem ngươi. Không ngờ ngươi ngủ ngon đến vậy, lại còn có mộng đẹp.”

Dừng một chút, Đoạn Tư hỏi: “Ngươi mơ thấy phụ thân và mẫu thân của ngươi, trong mơ bọn họ làm gì?”

Hạ Tư Mộ liếc nhìn cái tên không ra thể thống gì, nửa đêm còn vào phòng của một cô nương, không chút để ý mà nói: “Mơ thấy bọn họ dạy ta quy tắc ăn uống.”

Quy tắc ăn uống của quỷ, loại chuyện quỷ dị khủng bố này hiển nhiên không làm Đoạn Tư lùi bước được, hắn rất có hứng thú nói: “Trước đó ta rất tò mò, vì sao ngươi lại đối tốt với Trầm Anh như vậy? Nghe nói ngươi là bạn của phụ thân nó, ta nghĩ có lẽ…”

“Đúng, ta ăn phụ thân nó. Chăm sóc nó là điều kiện trao đổi.”

“Đây là quy tắc của quỷ, muốn ăn người phải giao dịch với bọn họ trước?”

“Không.” Ngón tay Hạ Tư Mộ vòng qua sợi dây lụa của mặt dây chuyền đèn Quỷ Vương, nhàn nhạt nói: “Đây chỉ là quy tắc của ta.”

Đoạn Tư trầm mặc chớp mắt một cái, hỏi: “Vì sao? Ngươi là vua của vạn quỷ, muốn mạng ai mà không được, vì sao phải khiêm tốn như vậy, thực hiện nguyện vọng cho phàm nhân?”

“Vì sao? Thế gian nào có nhiều cái vì sao như vậy? Ta vui không được sao.”

Đoạn Tư chuyên chú nhìn Hạ Tư Mộ, thiếu niên hiếm khi lộ ra vẻ nghiêm túc không đùa cợt.

Hạ Tư Mộ cũng nhìn vào mắt Đoạn Tư, im lặng một lúc lâu, nàng biết hắn lại đang suy đoán nàng. Hắn to gan lớn mật bất kính quỷ thần, thế cho nên ôm lòng hiếu kỳ rất mãnh liệt với nàng, luôn muốn nhìn rõ quá khứ của nàng.

Người đầy bí ẩn lại luôn thích giải đố.

Hạ Tư Mộ dựa vào mép giường, lười nhác nói: “Được rồi, ngươi nói xem, ngươi lại đang đoán cái gì?”

“Ta sợ mạo phạm ngươi.”

“Thôi bỏ đi, ánh mắt ngươi đã đủ mạo phạm rồi.”

Đoạn Tư suy nghĩ một lát, không hiểu sao lại nói một câu: “Lệnh tôn lệnh đường hẳn là người vô cùng dịu dàng. Giống như ngươi vậy.”

“… Dịu dàng?” Hạ Tư Mộ nhướn mày.

“Ngươi ăn không ra mùi vị lại nấu cơm, vẽ đồ chơi bằng đường; nhìn không thấy màu sắc lại vẽ ra bút pháp thần kỳ tinh xảo; nghe không ra giai điệu lại biết chơi nhạc cụ. Ngươi rõ ràng là không thể cảm nhận được những thứ tầm thường nhất như hô hấp và nằm mơ, vì sao lại muốn học những kỹ năng đối với ngươi còn khó khăn hơn cả con người? Cho nên lệnh tôn lệnh đường là hy vọng ngươi có thể thông qua những thứ đó để thấu hiểu thế giới này.”

Mạnh mẽ đến nhường này, biết đất trời rộng lớn, nên thương cây cỏ xanh(*).

Chú thích

Hạ Tư Mộ giật mình.

Ánh trăng nhàn nhạt, nàng im lặng trong chốc lát, rũ mắt, không tỏ ý kiến gì: “Có lẽ vậy.”

“Bọn họ đã qua đời?”

“Ừ.”

“Là mất như thế nào?”

“Mẫu thân đến tuổi nên ra đi, phụ thân… Nghe nói là tuẫn tình.”

Giọng điệu Hạ Tư Mộ bình tĩnh.

Đoạn Tư nhìn nàng, Hạ Tư Mộ nhìn ánh trăng màu trắng trên mặt đất, ánh trăng kia xuyên qua cửa sổ hắt xuống dưới, chiếu rọi vô số hạt bụi trong không khí, giống như bông tuyết nhỏ bay bay.

Ánh sáng hiu quạnh, đêm dài cô đơn.

Nghe nói đây là lời phán quyết mà phụ thân nàng nhận được từ thời niên thiếu, giờ đây xem ra, lời phán quyết này không phải chỉ dành cho phụ thân nàng, mà là cho tất cả Quỷ Vương.

Đột nhiên bị thứ gì đó không nhẹ không nặng vỗ vỗ lên mặt, cảm giác mang tên đau đớn lan ra. Hạ Tư Mộ ngước mắt nhìn về phía Đoạn Tư, tay hắn vẫn đặt trên sườn mặt nàng.

“Tỉnh tỉnh.” Đoạn Tư nói.

Dừng một chút, hắn còn nói thêm: “Giấc mơ đã kết thúc rồi.”

Trong ánh trăng sáng ngời, bóng dáng Đoạn Tư nhu hoà, ánh mắt kiên định mà chuyên chú, tựa như lòng mang dã tâm lớn, nhưng chỉ giả vờ trước mặt một người.

Hạ Tư Mộ trầm mặc một lát, hất văng bàn tay hắn, hơi mỉm cười nói: “Chỉ cần ta khôi phục một chút pháp lực, bàn tay vừa rồi của ngươi sẽ không còn nữa.”

Đoạn Tư chân thành cười rộ lên, cảm thán nói: “Ta quả nhiên là gặp dữ hoá lành, lại nhặt về được một bàn tay.”

Hạ Tư Mộ nghĩ thầm, tiểu tướng quân này thật thích được nước lấn tới.

Có điều, tay hắn thật ra rất mềm lại, lại còn ấm áp.

Người phàm đều ấm áp như vậy sao.

Đêm đó không còn gặp giấc mơ nào nữa.

Nhưng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Hạ Tư Mộ đã nghênh đón thêm xúc cảm phiền toái, mà ngọn nguồn của phiền toái đến từ đứa đệ đệ của nàng và Đoạn Tư – Tiết Trầm Anh.

Hạ Tư Mộ dùng chân thân trao đổi xúc cảm với Đoạn Tư, hiện giờ chân thân đã biến thành trạng thái của người phàm, vì thế thân thể “Hạ Tiểu Tiểu” cứ lâm vào trạng thái ngủ say không biết trời trăng, làm cho Trầm Anh không rõ chân tướng buồn não ruột.

Nó không đi đâu cả, cơm cũng ăn không vào, cứ canh giữ ở trước giường Hạ Tiểu Tiểu, hai mắt đẫm lệ chờ Tiểu tiểu thư tỷ của nó tỉnh lại. Chẳng hề quan tâm đến vị tỷ tỷ xinh đẹp vừa xuất hiện, nửa ánh mắt cũng chưa từng nhìn.

Hạ Tư Mộ dựa vào cạnh cửa nhìn đứa bé thật thà, thở dài một hơi. Giao dịch mượn thân thể vẫn còn lại chút thời gian, hiện giờ nàng không có pháp lực, không cách này đánh thức tiểu cô nương này dậy, đành phải đề tiểu cô nương này ngủ thêm mấy ngày.

Sau khi Đoạn Tư trấn an Trầm Anh vài lần mà không thành công, đành ra khỏi phòng “Hạ Tiểu Tiểu” đang ngủ say, nói với Hạ Tư Mộ ở bên ngoài: “Nếu không thì cứ đơn giản nói cho Trầm Anh thân phận của ngươi đi, trẻ con đau lòng quá mức sẽ hại thân.”

Đoạn Tư lúc bằng tuổi Trầm Anh đã có lòng dạ thâm trầm, kỹ thuật diễn cao siêu, mấy phen đau lòng lại chưa từng hại thân, nói ra lời lẽ hùng hồn đầy thuyết phục.

Hạ Tư Mộ xoa xoa khối băng mà Đoạn Tư lấy ra từ hầm băng, thờ ơ nói: “Nói cho nó thân phận của ta? Thân phận gì? Quỷ sao?”

“Ừ.”

“Không cần thiết. Hiện giờ ta đã thực hiện lời hứa phó thác nó cho một người tốt như ngươi, nếu không phải giữa ta và ngươi vẫn còn giao dịch, có lẽ ta sẽ không gặp lại nó nữa. Hiện giờ xảy ra biến cố này, ước chường duyên phận giữa ta và nó cũng chỉ đến đây thôi.”

Đoạn Tư mỉm cười, ánh mắt loé lên, hắn lặp lại: “Duyên phận cũng chỉ đến đây thôi?”

“Ừ, nếu không thì sao?” Hạ Tư Mộ thưởng thức khối băng trong tay, nhìn khối băng sũng nước càng ngày càng nhỏ, thầm nghĩ hoá ra đây là băng, là thứ nước cứng rắn lại làm cho người ta đau đớn.

Nàng lơ đãng nói: “Chẳng lẽ ngày nào ta cũng nhàn rỗi không có chuyện gì làm mà quanh quẩn bên đám phàm nhân các ngươi à? Chỉ là ta đang trong thời gian nghỉ ngơi, tự tìm vài chuyện làm cho xong thôi. Không bao lâu nữa ta phải trở về Ngọc Chu thành, xử lý việc ở Quỷ Vực.”

“Vậy ngươi muốn nói thế nào với Trầm Anh?”

“Ngươi có thể giấu thân thể Hạ Tiểu Tiểu đi trước, nói với Trầm Anh rằng Hạ Tiểu Tiểu sinh bệnh qua đời. Đợi ta khôi phục pháp lực sẽ trả lại thân thể đó.”

“Nó sẽ cảm thấy mình lại bị bỏ rơi.”

“Đau dài không bằng đau ngắn, một người cứ nằm mãi ở đây thì ngươi giải thích thế nào, nó lại khóc mười ngày như thế sẽ không tốt, đơn giản cho nó thống khoái đi. Ngươi đối tốt với nó một chút, qua mười mấy hai mươi năm, đến lúc nó trưởng thành trong Đoạn phủ có thể hô mưa gọi gió, nào có còn nhớ được người tỷ tỷ chỉ sống chung mấy tháng ở Lương Châu.”

Lực chú ý của Hạ Tư Mộ hơn phân nửa đặt ở khối băng, một lúc sau mới phát hiện Đoạn Tư im lặng hơi lâu. Nàng kỳ quái nhìn Đoạn Tư, đôi mắt sáng ngời của Đoạn Tư hàm chứa cảm xúc nặng nề, nhưng lúc đối diện với nàng lại chớp mắt một cái, hắn liền cười rộ lên, thoạt nhìn rất cợt nhả mà lại cởi mở.

“Ta sẽ không.” Hắn gằn từng chữ một.

Hạ Tư Mộ nhướn mày.

Lại nữa, sức mạnh tìm chết không thể hiểu nổi của tiểu tướng quân này lại tới nữa rồi.

Hắn chống tay lên tường, tới gần Hạ Tư Mộ, mỉm cười dịu dàng nói: “Ta muốn nói cho Trầm Anh biết thân phận của ngươi, nói cho nó biết người vẫn ở bên cạnh nó, Hạ Tiểu Tiểu không chết, hơn nữa còn mãi mãi không chết.”

Hạ Tư Mộ nhìn Đoạn Tư, đúng thật là giờ phút này nàng không có pháp lực nên hắn có thể muốn làm gì thì làm.

Đoạn Tư nói: “Tới cũng tới rồi, ngươi đừng mơ mộng rời khỏi cuộc sống của nó.”

Cũng đừng mơ mộng bước ra khỏi cuộc sống của hắn.

Tiểu tướng quân trước mặt mặc một bộ áo bào viên lãnh sáng màu, tóc buộc đuôi ngựa, ánh mắt sắc bén. Hạ Tư Mộ không khỏi nhíu mày, từ sau khi nàng và Đoạn Tư kết chú, tiểu tướng quân này dường như càng ngày càng không kiêng nể gì, có lẽ chắn chắn rằng nàng không giết được hắn, nên mới dám đối nghịch với nàng ở khắp nơi.

Thế nhưng sự đối nghịch này với nàng cũng chỉ như bị con kiến cắn một cái mà thôi.

Vì thế nàng quay đầu lại, mỉm cười nói: “Được rồi, ngươi muốn nói thì nói đi, nếu ngươi cảm thấy đây là tốt cho Trầm Anh, ta không quan tâm, dù sao thì hết thời hạn ta tự nhiên sẽ đi. Nếu ngươi cho rằng chúng ta kết chú là ngươi có thể kiềm chế ta thì ngươi hoàn toàn sai rồi. Ta sẽ không bị quản chế bởi bất luận kẻ nào, ngươi chỉ là một cái giao dịch mà ta muốn dừng lúc nào thì dừng thôi.”

Hai mắt Đoạn Tư nhẹ nhàng chớp chớp.

Hạ Tư Mộ đẩy cánh tay hắn ra, bình thản cười bước qua người hắn, tuỳ tiện vứt khối băng trong tay xuống đất, khối băng trong suốt vỡ tan thành nhiều mảnh.

Đoạn Tư quay đầu nhìn bóng lưng nàng, nhìn bóng dáng đỏ rực của nàng hoà vào ánh nắng chói chang, khẽ cười một tiếng, thấp giọng nói: “Hoặc là nói một quân không thể có hai tướng, đạo lý này cũng đúng với một đứa trẻ chỉ nên do một trưởng bối dẫn dắt.”

Khi mặt trời ngả về phía tây, Hạ Tư Mộ bị Tiết Trầm Anh trước đó chưa từng nhìn nàng một cái chắn ở trước sân.

Trầm Anh có chút sợ hãi mà do dự ngẩng đầu nhìn Hạ Tư Mộ, nhỏ giọng nói: “Tướng quân ca ca nói… Ngươi là… Ngươi là… Tiểu tiểu thư tỷ, thật vậy chăng?”

Trầm Anh nhìn nữ nhân mắt phượng mày ngài, cao gầy xinh đẹp xa lạ trước mắt, dù thế nào cũng không thể liên tưởng đến Tiểu tiểu thư tỷ được. Cảm giác xa cách đột nhiên dâng lên làm nó hết sức sợ hãi, nó nghĩ, người ngày thật sự là Tiểu tiểu thư tỷ dịu dàng đáng yêu của nó sao? Có phải tướng quân ca ca đang lừa nó không?

“Đúng vậy.” Hạ Tư Mộ như biết được suy nghĩ trong lòng nó, bình tĩnh mà chắc chắn nói: “Không sai, ta chính là Hạ Tiểu Tiểu.”

Trầm Anh do dự một chút, lớn tiếng hỏi: “Vậy ta hỏi ngươi… Ngươi hỏi mượn kèn bầu của Tống đại nương, là dùng mấy trái trứng gà để đổi?”

“…”

Hạ Tư Mộ xoa xoa huyệt thái dương, nói: “Tám.”

Mắt Trầm Anh sáng rực lên, cuối cùng cũng cảm thấy vị tỷ tỷ xinh đẹp lạ mặt trước mắt có chút quen thuộc, lại nghe Hạ Tư Mộ nói tiếp: “Phụ thân của ngươi cũng là ta ăn luôn.”

Trầm Anh sững sờ tại chỗ, không biết làm sao.

“Đoạn Tư không nói cho ngươi biết ta là quỷ sao?”

“Nói… Nói… Nhưng mà quỷ…”

“Nhưng mà hắn không nói cho ngươi, ta và phụ thân ngươi thực hiện giao dịch?”

“… Giao dịch?”

“Tiểu tướng quân này, phải nói hết chứ.”

Hạ Tư Mộ bình thản cười, chỉ vào chính mình nói: “Ta là quỷ, cùng tộc với phụ nhân định ăn ngươi ngày đó. Quỷ ăn người để sống, ta ăn phụ thân ngươi lúc ông ta bị người Hồ Khế làm trọng thương sắp chết, ông ta dùng kiếp sau gặp nhiêu tai ương làm điều kiện trao đổi để ta cứu ngươi và phó thác ngươi cho Đoạn Thuấn Tức.”

Trầm Anh ngơ ngẩn nhìn Hạ Tư Mộ, cái đầu nhỏ của nó hoạt động rất lâu mới có thể từ từ hiểu được ý của lời nói này.

Nàng nói nàng là bạn của cha nó, nhưng nó chưa từng gặp qua nàng, nàng còn biết ẩn thân. Không phải là nó không cảm thấy quá kỳ lạ, nhưng nó tin Tiểu tiểu thư tỷ của nó, người tỷ tỷ biến ra con bướm trước mộ của cha để an ủi nó sao có thể là người xấu được.

Thế nhưng nàng lại ăn cha nó? Giống như phụ thân đáng sợ này đó?

“Ngươi… Vì sao lại muốn lừa ta…”

“Vì để bớt việc.”

Vài giọt nước mắt bắt đầu rỉ ra trong mắt Trầm Anh, nó cắn môi lui về sau một bước, lại lui một bước, sau đó xoay người sang chỗ khác che mắt khóc lớn chay đi.

Hạ Tư Mộ khẽ cười, nhàn nhạt nói: “Ta biết ngay sẽ như vậy mà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play