Quỷ Vương các đời đều có bản lĩnh và tính cách riêng, duy có một điểm lại thống nhất đến kỳ lạ — Tất cả đều có sĩ diện, à không, quỷ diện mới đúng.
Bất cứ ai dùng chân thân hiện thế ở nhân gian đều phải sắp xếp một phen cho cảnh sắc đất trời u ám doạ người trước, sau đó mới ung dung lên sân khấu làm cho đám người sống kinh hồn táng đảm, tựa như sói dữ nhe răng trước mặt cừu non.
Hạ Tư Mộ xuất hiện, trăm ngàn quạ đen đáp xuống, ma chơi đốt người, quỷ dị mà hung ác khiến người ta khó mà quên được.
Thế nhưng con cừu non trước mặt lại cực kỳ có vấn đề, không những không sợ hãi mà còn có phần hưng phấn. Không chỉ hưng phấn mà còn trợn mắt nói dối: “Quỷ Vương điện hạ đang nói gì vậy? Ta chính là Đoạn Tư mà, họ Đoạn tên Tư, tự Thuấn Tức, ông ngoại ban tên, phụ thân cho tự, hàng thật giá thật.”
Hạ Tư Mộ hơi mỉm cười, một tay nắm cổ áo hắn kéo lên, thân thiết mà ôn tồn nói: “Ngươi lừa quỷ à.”
Đúng là lừa quỷ.
Đoạn Tư để mặc Hạ Tư Mộ xách hắn lên, không giãy giụa chút nào, bình tĩnh chớp chớp mắt: “Nơi này không nên ở lâu, hay là Quỷ Vương điện hạ chờ chúng ta về Phủ thành Sóc Châu rồi bàn bạc kỹ hơn?”
“Ngươi đang vòng vo với ta?”
“Làm sao ngươi biết không phải là ta đang cầu xin ngươi?”
Đoạn Tư hào sảng cười, đôi mắt sáng ngời có vài phần ngây ngô. Hạ Tư Mộ híp mắt nhìn hắn một lát, thầm nghĩ chưa thấy ai cầu xin mà lại đường hoàng như vậy.
Thời điểm Hàn Lệnh Thu giật mình tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên xe lương đi học theo đường núi trở về. Hắn ta ngơ ngẩn nửa ngày, nhìn dây thừng dẫn ngựa trong tay, lại nhìn bên cạnh xe lương, rồi nhìn bính lính trước sau, đầu óc mờ mịt như đống bùn nhão.
Mới vừa rồi… Bọn họ cướp xe lương rồi phát hiện bị mai phục, sau đó… Không biết sao người Hồ Khế lại đột nhiên từ bỏ miếng mỡ dâng tới miệng mà chạy, thế là bọn họ cướp được xe lương, quay trở về đường núi.
Hình như chuyện là như vậy, nhưng sự tình lại chuyển biến một cách kỳ lạ, dường như có một điều gì đó đã bị bỏ lỡ.
Hàn Lệnh Thu đang tỉ mỉ hồi tưởng lại, hình ảnh Đoạn Tư một mũi tên bắn xuyên mắt địch lại hiện lên trong đầu khiến hắn ta không khỏi rùng mình một cái. Một vài hình ảnh mơ mơ hồ hồ bắt đầu quay cuồng trong tâm trí hắn ta, không rõ ràng rồi lại khiến lòng người tò mò. Đúng lúc này có một người vỗ vai hắn ta, hắn ta theo bản năng rút kiếm đè lên cổ đối phương, đối phương lại phản ứng nhanh hơn, xoay người một cái đã đứng cách hắn ta ba bước.
Hàn Lệnh Thu mở to hai mắt, lồng ngực kịch liệt phập phồng giương mắt nhìn Đoạn Tư, tựa như muốn nhìn ra một lỗ thủng trên người hắn vậy. Mãi cho đến khi hắn ta ý thức được binh lính trong đường núi đều đã ngừng bước, hoang mang lo lắng nhìn tướng quân và giáo uý đối đầu thì mới khó nhọc thốt lên một câu: “Mới vừa gặp nguy hiểm… Quá mức căng thẳng, tướng quân đừng trách tội.”
Đoạn Tư lắc đầu, có vẻ không để ý đến sự khác thường của Hàn Lệnh Thu, khoan dung nói: “Không sao. Ta chỉ muốn nói với ngươi, đợi khi chúng ta ra khỏi đường núi thì cho nổ đá hai bên lấp kín con đường này lại, trong quân có gian tế, bọn họ biết chúng ta muốn cướp lương thảo, nhất định cũng sẽ biết con đường này, giữ lại ắt có hoạ lớn.”
Hàn Lệnh Thu hành lễ đáp: “Được.”
Đoạn Tư lướt qua người hắn ta, điềm tĩnh đi về đội ngũ phía trước, thoạt nhìn thì cười đến ấm áp vô cùng, nhưng tay hắn lại siết chặt Phá Vọng.
Hàn Lệnh Thu đột nhiên có một trực giác đối với đoạn hồi ức quen thuộc kia, nếu thật sự trước kia hắn ta có quen biết Đoạn Tư, thì hẳn là cũng giống như bây giờ.
Quan hệ của bọn họ chính là loại giương cung bạt kiếm, đao kiếm vô tình.
Đoạn Tư đi đến đội ngũ phía trước, không cả nhìn Hàn Lệnh Thu phía sau, thấp giọng cảm thán: “Nhìn ngươi kìa, bị doạ đến nỗi thất hồn nát thần tính.”
Mỹ nhân khuôn mặt tái nhợt đi bên cạnh mà chỉ có hắn nhìn thấy được quay đầu lại, trâm cài tóc màu bạc và tua rua trên đầu lay động, nàng hơi cong môi cười, hiển nhiên là không tán thành, nhưng cũng lười nói.
Sau chuyến cướp lương thảo nguy hiểm này, số lương thảo cướp được đủ để cung cấp cho Phủ thành trong hai mươi ngày, bá tánh trong thành cuối cùng cũng có thể vượt qua được cửa ải cuối năm. Khi Đoạn Tư từ đường núi trở về Phủ thành Sóc Châu, Ngô Lang tướng bày ra bộ dạng nhiệt tình hiếm thấy, phái không ít người đi tiếp ứng, thấy Đoạn Tư bị thương còn tỏ ra áy náy vài phần. Việc này khiến cho các giáo uý khác có dịp mở mang tầm mắt, còn Đoạn Tư thì lại tỏ vẻ hiển nhiên, thong dong tiếp nhận sự nhiệt tình của Ngô Lang tướng.
Hạ Tư Mộ nhìn cảnh tượng hoà thuận hiếm có này, thầm nghĩ những lời mà tiểu hồ ly nói trước khi cướp lương thảo quả nhiên là để thu phục lòng người. Tần soái nhiều lần đẩy hắn vào hiểm cảnh, có lẽ thật sự muốn giết hắn. Nhưng trước khi cướp lương quá nửa là không ngờ sẽ nguy hiểm như vậy, ấy thế mà vẫn bày ra vẻ buồn bã như sắp đi chịu chết vì Đạp Bạch, để cho Ngô Lang tướng áy náy trong lòng.
Đoạn Tư, đúng là ngàn lớp vỏ bọc, lớp nào lớp nấy đều giả tạo.
Màn đêm buông xuống, sau khi Đoạn Tư sắp xếp xong hết việc lớn việc nhỏ trong Đạp Bạch, cuối cùng cũng có thể trở về phòng nghỉ ngơi. Hắn vừa mới đi vào phòng ngồi lên giường thì Mạnh Vãn đã bưng khay thuốc và băng gác đến, muốn băng bó vết thương trên cánh tay cho hắn. Đoạn Tư từ chối, nói rằng hắn có thể tự làm, nhưng Mạnh Vãn lại có chút lo lắng, đặt thuốc lên bàn nói: “Thuấn Tức, ngươi bị thương trên tay, không tiện băng bó, không cần ta giúp thì cũng nên tìm người khác chăm sóc ngươi.”
Đoạn Tư dường như có chút buồn cười, hắn lập tức cầm lấy băng gạc và thuốc trên bàn, cởi một bên áo để lộ ra vết thương trên cánh tay trái, vết thương kéo dài từ bắp tay đến cẳng tay, miệng vết thương sâu khoảng nửa đốt tay vẫn đang rỉ máu, chỉ mới được băng bó đơn giản trước đó, dùng tay phải tháo băng gạc ra. Mạnh Vãn thấy vậy, đương chuẩn bị giúp hắn băng bó thì thấy hắn đã cầm bình thuốc lên, dùng hai tay mở nắp bình thuốc, rải một lớp lên miệng vết thương. Sau đó cầm băng gạc mới, một bên dùng miệng ngậm, một bên dùng tay phải quấn quanh cánh tay, cuối cùng thắt một cái nút ngay ngắn rồi nhả ra.
Toàn bộ quá trình cực kỳ lưu loát và dứt khoát, chỉ trong giây lát đã hoàn thành, thuần thục lạ kỳ.
Tay Mạnh Vãn cứng đờ giơ giữa không trung, Đoạn Tư phì cười, còn dư thời gian khua khua cánh tay đã được băng bó xong của mình, nói: “Ta không cảm thấy bất tiện, vết thương nhỏ này không cần người khác chăm sóc đâu, A Vãn nghỉ ngơi sớm đi.”
Mạnh Vãn thầm nghĩ, quen biết Đoạn Tư nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ cần người khác chăm sóc. Nói hắn háo thắng, không muốn tỏ ra yếu thế, hắn lại không phải người như vậy, thậm chí còn có chút lười nhác.
Thế nhưng trong sự lười nhác ấy lại loáng thoáng lộ ra sự cứng rắn không gì lay chuyển được.
Đến khi Mạnh Vãn không còn lời nào để nói mà đóng cửa phòng rời đi, trong phòng mới phát ra tiếng cười cợt.
Đoạn Tư nhìn qua, một mỹ nhân sắc mặt tái nhợt khoác áo màu đỏ máu đang ngồi trên chiếc ghế gỗ đàn hương trong phòng hắn, chống đầu quay quay sợi dây chuyền trong tay, cong môi cười duyên(1).
Hắn cũng không ngạc nhiên, mặc quần áo chỉnh tề lại, nói: “Quỷ Vương điện hạ ngựa quen đường cũ như vậy, trông không giống như mới tới lần đầu. Đêm qua…”
“Đêm qua ta có ở đây, nhìn ngươi lột sạch quần áo nửa thân trên, giờ phút này ngươi mới mặc lại thì đã không thể bảo vệ sự trong sạch của mình nữa rồi.” Hạ Tư Mộ bình thản nói, thậm chí còn trấn an: “Túi da mà thôi, không cần quá để ý.”
Dừng một chút, nàng chỉ ra bên ngoài phòng: “Ngươi quen biết Mạnh Vãn khi nào?”
“Sau khi ta từ Đại Châu trở về Nam Đô, cùng nàng ấy theo học Dương học sĩ.”
“Ồ? Dương học sĩ nghe không giống như vị sư phụ người Hồ Khế bị nhạn mổ mù mắt của ngươi.”
Có câu nói “Trong ba người đồng hành, tất có một người là thầy ta” (2). Ta không phải chỉ có một thầy.”
Hạ Tư Mộ nhìn ánh mắt chân thành của Đoạn Tư, hơi mỉm cười nói: “Sao ngươi lại đáng thương như vậy, bạn bè và thầy có thể gọi tên đều quen biết sau khi ngươi mười bốn tuổi. Trước mười bốn tuổi ngươi đã làm gì vậy?”
Nàng đứng lên, dẫm lên đôi ủng bằng gấm màu đỏ nhạt, từng bước đi đến trước mặt Đoạn Tư. Nàng cúi đầu nhìn người thiếu niên thời thời khắc khắc mang theo dáng vẻ tươi cười, ánh mắt luôn thành khẩn và thản nhiên, nhẹ giọng nói: “Vị sư phụ mù chính là người thầy trước khi ngươi mười bốn tuổi? Hàn giáo uý bị mất trí nhớ chính là bạn của ngươi trước khi ngươi mười bốn tuổi?”
Đoạn Tư ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hạ Tư Mộ, không hề trốn tránh.
“Sư phụ đúng là người thầy trước khi mười bốn, nhưng bạn thì không phải. Trước khi ta mười bốn tuổi, không hề có bạn.”
Ánh mắt Hạ Tư Mộ loé lên, chuyển từ thờ ơ sang nghiêm túc: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Đoạn Tư im lặng nhìn Hạ Tư Mộ trong chốc lát, sau đó từ từ nở một nụ cười trong sáng, gằn từng chữ một: “Đoạn Tư, Đoạn Thuấn Tức.”
Không khí như ngưng đọng lại trong nháy mắt, hai mắt giằng co, ánh nến rực rỡ chiếu lên khuôn mặt hai người họ, bầu không khí nguy hiểm dưới sự yên tĩnh ngày càng trở nên nồng đậm. Thân hình Hạ Tư Mộ chợt loé, ngay sau đó, Đoạn Tư đã bị Hạ Tư Mộ bóp cổ ấn lên giường.
Hạ Tư Mộ ngồi trên người hắn, trầm mặc nhìn người bên dưới, dần dần siết chặt tay.
Ngón tay Đoạn Tư nắm chặt đệm giường, chớp chớp mắt gian nan mà nói: “Quỷ Vương… Điện hạ, thủ hạ… Lưu tình.”
Lúc nói ra câu này hắn vẫn đang cười.
Hạ Tư Mộ cúi người sát gần hắn, mái tóc dài xoã xuống mặt hắn, Đoạn Tư có lẽ cảm thấy ngứa mà hơi nhíu mày.
“Không phải võ công của ngươi rất giỏi sao, sao không giãy giụa, không phản kháng?” Nàng lạnh nhạt hỏi.
“Đối với lực lượng mạnh mẽ áp đảo trước mắt, dù có kỹ xảo gì thì cũng không chịu nổi một kích.” Bởi vì lực đạo trên tay Hạ Tư Mộ đã thả lỏng đôi chút nên Đoạn Tư có thể thông thuận nói ra những câu này, không chỉ nói mà còn giải thích thêm một câu: “Ta đánh không lại ngươi, ngoại trừ xin tha thì không còn cách nào cả.”
Hắn đúng là rất thức thời.
Hạ Tư Mộ nhẹ cười rộ lên, nàng hỏi: “Nếu ta không tha cho ngươi thì sao?”
Lực đạo trên tay lại có xu thế tăng lên.
Đoạn Tư suy nghĩ một chút, nâng tay lên chỉ chỉ đầu mình, cười nói: “Điện hạ muốn thu đầu lâu của ta sao?”
Câu hỏi lạc đề này khiến Hạ Tư Mộ nhướn mày.
“Đề nghị không tồi.”
“Ta cho rằng lúc ta năm mươi tuổi, đầu lâu sẽ càng đẹp mắt hơn. Hay là điện hạ đợi đến lúc ta năm mươi tuổi hãy đến ăn ta nhé?”
Hạ Tư Mộ híp mắt nhìn Đoạn Tư một hồi lâu, dường như liên tiếp nhìn thấy mấy câu thành ngữ “To gan lớn mật”, “Không sợ gì cả”, “Nhanh mồm dẻo miệng”, “Lá mặt lá trái” trên mặt hắn.
Còn có một câu “Chết không nhận tội.”
Nàng giằng co với Đoạn Tư một lát mới khẽ cười thu tay về, từ trên cao nhìn xuống Đoạn Tư, chậm rãi nói: “Ta không ăn ngươi, ta tới để làm một cuộc giao dịch với ngươi.”
_______
(1) Nguyên gốc là “Xảo tiếu thiến hề”. Đây là một câu trong bài phú Thạc Nhân 2 (Người đẹp 2) của Khổng Tử, có nghĩa là: nàng cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên. (Thi Viện).
(2) Tam nhân đồng hành tất hữu ngã sư yên. Một câu nói của Khổng Tử, mang ý nghĩa khuyên bảo người ta phải biết khiêm tốn, cẩn trọng, biết chắt lọc những điều hay lẽ tốt trong thiên hạ để học tập, đồng thời loại bỏ những cái xấu để hoàn thiện mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT