Chương 500:

Câu nói này của Từ Uyễn, khiến Trương Thác vô cùng | đác ý: “Nếu em có thể nói câu này trước mặt chị em, anh .

có thể vui rồi.”

“Phải thế chứ, không quan tâm ở trước mặt ai em cũng đều nói câu này.” Từ Uyễển vỗ ngực: “Anh rể, vậy chúng ta đến trường em đi, trong phòng học có kim bạc và mô hình.”

“Được.”

Sau khi quyết định, ba người trực tiếp đến Ngân Đại, Từ Uyễn và Tôn Lam không làm ồn ào, dẫn Trương Thác đến phong học.

Cùng với Trung Y, kiến thức uyên bác mà Từ Uyễển và Tôn Lam đã được hưởng rất nhiều từ những lý luận Trương Thác đưa ra vào buổi sáng, những thứ này, ở trường học bọn họ không được tiếp xúc qua, nhưng sau khi Trương Thác nói ra, khiến cho hai người cảm thấy được truyền thụ trí tuệ, một số vấn đề trước đây chưa hiểu, sau khi Trương Thác gợi ý, đã có thể học một rút mười rồi.

*Vẫn là câu đó, từ xưa đến nay lưu truyền, nhưng đến thế hệ này của chúng ta, phải học được cách thay đổi tình hình, không thể làm chết đi, chỉ có như thế, mới có thể làm được bách bệnh, chữa được bách bệnh, về vấn đề phương pháp châm cứu, hai người tạm thời không giải thích được, trước tiên hãy hiểu rõ kỹ thuật cơ bản rồi nói tiếp.”

“Anh rể, em thực sự ngày càng khâm phục anh rồi, anh quả thật là thần tượng của em.” Từ Uyễn ánh mắt nhìn Trương Thác, nhanh chóng tỏa ra ngôi sao.

Tôn Lam cũng là vẻ mặt sùng bái, cô nghĩ lại, cái gọi là .

bạo chúa học thuật và thiên tài trong trường không chênh .

lệch bao nhiêu so với tuổi của Trương Xuân, nhưng so với kiến thức của Trương Xuân, bọn họ đều là đồ cặn bã.

Lần này mặc dù vẫn chưa tiếp xúc với châm cứu, nhưng hai người đều rất hài lòng, cho dù hôm nay Trương Thác muốn dạy bọn họ kỹ thuật châm cứu, hai người họ cũng không học, bọn họ vẫn hiểu rất rõ, đạo lý ăn nhiều nuốt không trôi này.

Thấy đã đến buổi trưa, ba người không tiếp tục ở lại phòng học nữa, Từ Uyển gọi mời Trương Thác đi ăn cơm.

“Anh rể, anh nói cho em anh nhìn phải cô gái nào ở trường em, em đảm bảo không nói cho chị em!” Từ Uyễển vẫn chưa hết phấn khích, cô vẫn tiếp tục đề nghị với Trương Thác.

“Thôi được rồi.” Trương Thác nhéch miệng: “Đừng thăm dò anh, anh một lòng một dạ đối với chị em.”

“Tiểu Uyễn, cậu bớt bớt đi, anh rễ là người đàn ông ưu tú như vậy, xứng với chị cậu.” Tôn Lam cười nói.

“Thôi, đàn ông đều đa tình.” Từ Uyễển đảo mắt: “Anh rẻ anh đừng sợ, bắt đầu từ hôm nay, hai chúng ta là một hội, anh yên tâm, em sẽ đứng về phía anh.”

Trương Thác vỗ trán, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Đúng rồi, cô gái Trương Khiết đó, bình thường không phải sôi nỗi nhất sao?”

Từ Uyễn trọn mắt nói: “Con nhỏ đáng chết đó xin nghỉ dài, – nói là trong nhà có việc, kết quả mấy ngày nay trong nhóm bạn ngày ngày gửi ảnh ra ngoài dạo chơi, đi chơi rất vui vẻ.

“Được rồi, đi, mau đi ăn cơm, anh đói rồi.” Trương Thác _ thấy chủ đề mở ra, liền kép sang chuyện ăn cơm.

Nhà ăn ở trường học, trong mắt Trương Thác, cảm giác không khác gì những quán ăn tự phục vụ trong trung tâm thương mại, có đủ thứ để ăn và rẻ nữa, bạn có thể ăn ba món ăn và một món canh với giá chưa đến ba mươi lăm nghìn, quá no rồi.

Khi Trương Thác ăn cơm, nghe thấy không ít sinh viên đều đang than phiền đồ ăn nhà ăn không ngon.

Trương Thác thật sự muốn nói với bọn họ, muốn rời khỏi trường học và bước vào xã hội, khi món mì trứng có giá sáu mươi nghìn một bát, bạn sẽ biết đồ ăn trong nhà ăn của trường đại học ngon như thế nào.

Ngồi trong nhà ăn của trường học, mang đến cho Trương Thác một cảm giác hoàn toàn khác, dường như khắp nơi đều tràn đầy sức sống thanh xuân.

Bàn bên cạnh Trương Thác ngồi có máy sinh viên, đang nói chuyện phiếm, thanh âm lọt vào tai ba người Trương Thác.

“Nghe nói chưa, sau khi Trương Thành bị đánh bằm dập sống mũi lúc sáng, vừa rồi lại thách đấu với xã trưởng của xã võ cổ, kết quả là vẫn bị đánh cho không gượng dậy nổi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play