Con Rể Quyền Quý

Chương 3099


1 tháng

trướctiếp

Chương 3099

“Ngọc Hư, chịu chết đi!”

Triệu Chính Khải lại hét lớn một tiếng, thân ảnh hắc long bay lượn trên bầu trời đột nhiên lao xuống.

Đạo sĩ Ngọc Hư vung phất trần trong tay, một luồng không khí yếu ớt hình thành trước mặt ông ta, luồng không khí này trông cũng không dễ thấy, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ nhìn thấy những hạt cát đá bị cuộn vào trong luồng khí này đều sẽ ngay lập tức biến thành tro bụi.

Thân hình khổng lồ của hắc long mang đến uy áp kinh người.

Hắc long lập tức lượn tới trước mặt mọi người, điều không ngờ là hắc long này lại không lao về phía Đạo sĩ Ngọc Hư, mà trực tiếp lao thẳng vào Lam Vân Dương đang đứng một bên quan sát.

Mặt đất lúc này chấn động điên cuồng, từ nơi Lam Vân Dương đang đứng có một vết nứt rất lớn, bắt đầu lan ra xung quanh, khói bụi lan tỏa khắp nơi, bầu trời u ám lại bắt đầu trở về trạng thái trong xanh của nó, thứ còn lại, chỉ là bụi mù tứ tung.

Đạo sĩ Ngọc Hư vẫn còn đứng sững sờ ở đó, cơn lốc ngưng tụ trước mặt ông ta, có vẻ khá là gượng gạo. Còn bản thân Triệu Chính Khải, vẫn oai phong lẫm liệt đứng đó, giọng anh ta vang lên: “Ngọc Hư, cách giờ chết của ông, vẫn còn mười giây nữa”

“Lời này, cậu đã nói tận mấy lần rồi” Đạo sĩ Ngọc Hư đánh tan cơn lốc xoáy trước mặt, hai tay chắp ra sau lưng.

“Xí” Triệu Chính Khải trợn tròn mắt: “Tôi là đang nhắc nhở ông đấy thôi”

“Cậu nên, nhắc nhở tôi trước mới phải” Trong làn khói bụi phía dưới, giọng của Lam Vân Dương lại vang lên: “Đừng nói, khẩu quyết mà khi nấy cậu niệm trong miệng chính là khẩu quyết trong hoạt hình đấy chứ? Với cái đầu của cậu, chắc không nghĩ ra mấy khẩu quyết ngầu thế này đâu. “

Triệu Chính Khải bực bội nói: “Đừng có để ý mấy thứ tiểu tiết này, dù sao đảm bảo hiệu quả giả ngầu là được, ông nói đúng không.”

Một luồng sáng xanh nhạt xuất hiện ở trung tâm của làn khói, khi khói bụi tan biến thì bóng dáng của Lam Vân Dương xuất hiện, quần áo trên cơ thể của anh ta đã biến mất, lộ ra cơ bắp cường tráng, ánh sáng xanh nhạt quấn lấy cả người Lam Vân Dương.

Lam Vân Dương liếc nhìn Triệu Chính Khải nói: ‘Muốn giả ngầu, thì mình cậu đi đánh, làm gì mà phá phong ấn trên người tôi chứ?”

“Ha ha ha, Lão Lam, đừng nói như vậy chứ” Triệu Chính Khải hiếm khi lộ ra vẻ ngượng ngùng. “Vừa rồi tôi chỉ mới thi triêu chiêu thức đó một lần, chắc chắn không giết được lão già Ngọc Hư đó, chỉ bằng phá giải phong ấn trên người của ông, đi, ông đi xử lão ta đi. “

Lam Vân Dương trợn tròn mắt: “Thì ra nãy giờ cậu chém gió như thế, là muốn để tôi lên?”

“Xi, khi nãy thằng nhóc Trương Thác đó không phải cũng chém gió bắt tôi lên sao, ông thấy tôi nói cái gì chưa, mau lên đi, chúng ta đều là người một chiến tuyến mà, ông không thể để tôi đi nạp mạng chứ, nói đến cùng, trước đây ông cũng là cao thủ tuyệt đỉnh mà, chỉ là bị phong ấn sức mạnh thôi. “

Lam Vân Dương nhún vai: “Tuyệt đỉnh thì không dám, nhưng chắc cũng có thể nói là cao thủ, cậu biết không, phong ấn này đã giảm biết bao nhiêu công phu của tôi?”

“Khiếp” Triệu Chính Khải giơ ngón giữa lên. “Đám các người đều muốn nghĩ cách phong ấn bản thân, chẳng qua cũng chính là muốn giữ thọ mệnh đến ngày đó sao, bây giờ ngày đó sắp đến rồi, phong ấn đó dù sao cũng phải giải, hay chi bằng bây giờ lấy ra đánh nhau với lão Ngọc Hư đó, ông xem Cuồng Si đáng thương biết bao, đều sắp bị hắn ta hút thành xác khô rồi! “


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp