Chương 2985

Trương Thác vừa mở miệng lại đưa ra một tin tức như vậy, khiến cho trái tim của mọi người vốn đã nặng nề như chìm xuống đáy cốc, lại rơi xuống vực sâu thăm thẳm. Chỉ mới nghĩ đến việc phải đối mặt với mấy thú nhân cao hơn cả chục mét, thì bọn họ đều đã cảm thấy cực kỳ khó khăn rồi, nhưng bây giờ lại nghe thấy vẫn chưa tính toán được số lượng thú nhân, vậy trận chiến này phải đánh ra sao hay có thể đánh bằng cách nào đây?

Trương Thác nhìn vẻ mặt buồn bã của mỗi người rồi khẽ cười: “Sao vậy? Tuyệt vọng rồi à? Nếu mọi người cảm thấy tuyệt vọng, thì tôi đề nghị bây giờ trở về tìm nơi lập bia mộ đi thôi”

“Ấy đừng” Triệu Chính Khải lên tiếng: “Dù bây giờ có chọn nơi lập bia mộ rồi chôn cất xong xuôi, thì cuối cùng vẫn bị thú nhân đào lên càng xui xẻo hơn đó, hỏa táng đi, còn có thể bị coi như món thịt nướng. Mai táng trên biển cũng thú vị đó, nhưng đến cuối cùng bản thân vẫn bị ăn mất. Mẹ kiếp, bây giờ ngay cả chết cũng không được yên thân”

Khi lời nói của Triệu Chính Khải vừa dứt, cả phòng họp lại càng yên ắng hơn, lúc này ngay cả một cây kim rơi trên mặt cũng đều có thể nghe thấy một cách rõ ràng.

Trương Thác nói: “Được rồi, các vị có thể đứng ở chỗ này thì cũng không phải là kẻ ngốc.Tôi chiếu thứ này không phải là để cho mọi người xem rồi buồn bã, mà là để mọi người hiểu rõ tình hình sau đó cùng tìm cách giải quyết”

“Phải giải quyết như thế nào bây giờ? Ở đây, tất cả các vũ khí nóng đều không thể sử dụng được, mà bọn chúng còn cao hơn cả tòa nhà. Những chiến sĩ của chúng tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của chúng” Một người trong số họ lên tiếng, ngay lập tức có rất nhiều người phụ họa theo.

Trương Thác không ngắt lời những người này, mà yên lặng lắng nghe họ mở miệng nói, những lời phụ họa này thay đổi từ to đến nhỏ rồi sau đó dần biến mất.

“Tất cả đã nói xong rồi chứ?” Trương Thác tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống, sau đó liếc nhìn Sài Vạn Hoành và ra lệnh: “Đi, giết hết những người vừa mới lên tiếng”

Người trong lều lớn đều sửng sốt, còn những người vừa lên tiếng bất giác lùi lại một bước.

Sài Vạn Hoành không hề nghỉ ngờ mà mở miệng hỏi, ông †a gật đầu, đây là ở bên ngoài chiến trường cổ đại, với thực lực đã đạt tới cảnh giới Phú thần của ông ta thì không ai có thể sống sót trong tay ông ta cả.

Linh khí lan tỏa, mấy giây sau hơn chục thân ảnh hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất không dậy nổi nữa.

“Nếu làm rối loạn lòng quân thì phải chết” Trương Thác bật ngón tay vang lên một tiếng: “Được rồi, chúng ta tiếp tục bàn cách giải quyết thôi”

Trương Thác hoàn toàn không hề cố ý nhấn mạnh điều gì, nhưng hiện tại những người vẫn còn có thể đứng tại đây, trong lòng đều khắc ghi cảnh tượng mới vừa xảy ra hồi nãy, tác phong làm việc của người thanh niên trông mới hai mươi tuổi này lại lão luyện tàn nhẫn như vậy, ra tay không hề nhân từ, chính là vị vua địa ngục kia.

Trương Thác mở miệng nói: “Các vị cứ nhiệt tình đưa ra ý kiến, chúng ta sẽ cùng nhau trao đổi. Dù sao nếu không đưa ra được kết quả nào thì cũng giống như Triệu Chính Khải đã nói, chết cũng không được yên thân đúng không? Các vị ở đây đều là người ưa thể diện, ai cũng không muốn sau này bị đám thú nhân coi như bữa tối lót dạ, ăn xong rồi thành phân nhỉ”

Nghe xong lời anh nhưng không ai dám kêu thô tục, bởi vì họ biết rất rõ rằng những gì Trương Thác vừa nói đều là sự thật.

Bầu không khí trong lầu lớn dần trở nên nghiêm túc.

Mọi người đều vắt óc suy nghĩ tìm ra cách giải quyết.

“Máy móc cỡ lớn không thể sử dụng được, tất cả các thiết bị điện tử sẽ chết máy ở trong đó, ngay cả bộ phận đánh lửa của ô tô cũng không thể khởi động ở đó”

“Chúng ta muốn đánh bại con quái vật khổng lồ này chỉ dựa vào bản thân là điều không thể: bị thì có thể chiến đấu”

“Chỉ cân có tỉ “Không nhất định phải sử dụng thiết bị điện tử, có thể đẩy xe rồi chế tạo một loại nỏ khổng lồ”

“Sử dụng sức lực của con người để điều khiển tất cả các vũ khí.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play