*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 297:

“Chất vấn? Chất vấn thì cũng nên là người bạn này của em đi thách đấu với chủ nhân của võ đài chứ, sao lại liên quan dính líu với Dương gia?” Chị Hồng vẫn có hơi không hiểu lắm.

Mễ Lan cười khổ: “Đẳng cấp của những chủ nhân võ đài đó không đủ, chủ nhân của võ đài có mức giá trị cao nhát, cũng chỉ có 5 triệu, còn kém rất xa so với mức định giá của Trương Thác.”

Chị Hồng hơi có chút ngạc nhiên, chị ấy thấy thân hình của Trương Thác, và cả vị trí đứng, cũng cảm thấy đây là một kết quả định giá có giá trị chưa đến hàng triệu, nhưng thật không thể ngờ được ngay cả 5 triệu tệ mà cũng không đủ, còn bị Mễ Lan dùng từ kém hơn rất xa để hình dung, điều này khiến cho chị ấy tò mò hỏi: “Người bạn này của em, có mức định giá là bao nhiêu?”

Mễ Lan duỗi ra một ngón tay: “160 triệu.”

“Cái gì?” Dù là người phụ nữ có khí chất vững vàng như chị Hồng, sau khi nghe thấy cái giá này, cũng không khỏi ngạc nhiên đến há hốc mồm: “Em là nói, 160 triệu?”

Ngô Tân phía sau chị Hồng cũng lộ ra biểu cảm đầy kinh hoàng hệt như nhìn thấy ma, mức định giá mà cô nhận được lúc đó, cũng chỉ mới 13 triệu thôi! Như vậy, thì đây là kỷ lục cao nhất của trung tâm giám định này!

Mà bây giờ người này thì sao chứ? Vậy mà lại cao hơn so với mức giá của mình gấp 10 lần!

Mễ Lan mỉm cười bắt lực: “Chị Hồng, nói thật, cái giá này ngay cả em đây mà cũng có phần khó tin, nhưng đây là những gì mà trung tâm định giá người ta nói.”

Chị Hồng nhìn về phía Ngô Tân: “Em thấy thế nào?”

“Lúc đó khi em làm định giá, trung tâm là tiến hành đánh giá toàn diện về sức lực của bản thân em, tốc độ phản ứng, khả năng điều phối hài hòa cơ thể, và cả kinh nghiệm từng trải, em cho rằng, người này có thể có những khía cạnh vượt xa người bình thường, ví dụ như trời sinh đã có sức mạnh siêu nhiên, hoặc là, anh ta đã nói khoác về kinh nghiệm từng trải của bản thân.” Ngô Tân giải thích như vậy.

Theo như Ngô Tân thấy, thì loại khả năng Trương Thác có năng lực siêu nhiên là cực kỳ ít, suy cho cùng thì loại chuyện này cũng chỉ từng nghe qua trên tin tức báo chí thôi, chứ thật sự vẫn chưa từng gặp qua loại người này trong đời sống hiện thực, cô cho rằng có khả năng nhất vẫn là Trương Thác thổi phồng kinh nghiệm từng trải trong quá khứ của mình, dẫu sao thì đối với một vệ sĩ mà nói, thì hạng mục có số điểm cao nhất mà trung tâm định giá đưa ra, chính là dựa theo kinh nghiệm từng trải ở quá khứ.

297-1-con-re-quyen-quy.jpg



Ngô Tân xem những ghi chép đó, chau mày thật chặt.

“Sao rồi, có phát hiện gì không?” Chị Hồng hỏi một tiếng.

“Chị Hồng, em có thể khẳng định, cái người tên Trương Thác này, là thổi phồng kinh nghiệm từng trải của bản thân rồi.” Ngô Tân hít một hơi thật sâu: “Tuy là kết quả đánh giá năng lực từng hạng mục của anh ta rất tốt, về sức lực, tốc độ phản ứng thần kinh, đều vượt xa người bình thường, nhưng có gắng chăm chước lắm thì cũng chỉ có thể để cho anh ta đạt được mức định giá nằm trong khoảng hơn 3 triệu đến 5 triệu thôi, còn lại thì phải xem kinh nghiệm từng trải của anh ta, trong kinh nghiệm từng trải của anh ta có viết, từ 14 đến 16 tuổi, đã từng tham gia cuộc chiến lính đánh thuê Miango, em biết cuộc chiến đó, đừng nói là một đứa trẻ 14 tuổi, mà ngay cả em của hiện tại nếu có đi, cũng không dám đảm bảo mình sẽ sống sót, đó không phải là cuộc chiến mấy nghìn người, mà là máy chục nghìn người!”

Ngô Tân chỉ vào điện thoại của người nhân viên, rồi tiếp tục nói với chị Hồng: “Chị Hồng chị xem cái này, 16 tuổi đến 17 tuổi, đã từng tham gia qua 3 lần hành động giải cứu quân Việt nam, hành động này, tổng cộng có mát trăm đội quân cảm tử lúc đó hoàn toàn đều mất mạng, người sống sót chưa đến 20 người, mà những người sống sót đó, không có một người nào sống sót nhờ may mắn cả.”

“Còn có cái này, lúc 20 tuổi, đã từng tham gia Doanh trại huấn luyện quỷ Tô Cách 3 tháng, nói thật lòng nhé chị Hồng, doanh trại huấn luyện quỷ này, lúc đó e cũng đã ghi danh, không không được chọn, gần như lính đánh thuê trên toàn thế giới này, đều muốn tham gia, nhưng cuộc tuyển chọn cuối cùng cũng không đến 100 người, nói là chọn 1 trong vạn người, thì cũng chẳng phải là nói quá nữa, cuộc huấn luyện này tuy nói là chỉ có 3 tháng, nhưng có thể kiên trì tiếp đến cuối cùng thì cũng chỉ lác đác có mấy người.”

Ngô Tân lắc đầu, những loại kinh nghiệm này, cô thật không cách nào tin nồi.

Điều mà Ngô Tân không biết, chính là doanh trại huấn luyện quỷ đó, Trương Thác quả thật đã từng tham gia, chỉ là anh cũng không phải đi đến đó để làm học viên, mà là làm Tổng giáo quan của huần luyện quỷ lần đó.

Chương 298:

“Chị Hồng, phía sau còn có rất nhiều giới thiệu, em không giải thích từng cái một cho chị nữa, nhưng dù sao cũng có thể khẳng định, Trương Thác này căn bản không phải giống như những gì anh ta nói.” Ngô Tân nhìn Trương Thác đứng trên võ đài, lắc đầu.

Đối với người thổi phồng kinh nghiệm từng trải của bản thân như bậy, từ tận đáy lòng cô cũng cảm thấy khinh thường.

Chị Hồng nhìn lên trên võ đài, cũng không nói tiếng nào, vốn dĩ, chị ấy còn muốn giúp đỡ Mễ Lan một tay, tìm ra những lỗ thủng quy tắc, để cho Ngô Tân cũng lên võ đài, nhưng bây giờ nghe Ngô Tân nói như vậy, chị ấy cũng không còn có suy nghĩ này.

Một người vì để đạt được mức định giá cao hơn mà thổi phông kinh nghiệm từng trải của bản thân, khiến chị Hồng cũng rất xem thường.

Dương Hải Phong đứng bên cạnh võ đài, vẻ điên cuồng lập lòe trong đôi mắt, nói với ba người vệ sĩ phía sau: “Ba người các người, néu ai có thể bỏ được một cánh tay của hắn ta, tôi sẽ cho 10 triệu! Một cái chân cũng 10 triệu!”

Ba tên vệ sĩ có thân hình cường tráng, khóe miệng của mỗi người đều treo lên một nụ cười lạnh, điều này đối với bọn họ mà nói, hoàn toàn không có vấn đề gì cả.

Ba người từ từ bước lên trên võ đài.

Võ đài vốn dĩ chỉ có 5×5, bởi vì cả ba người vệ sĩ cường tráng này đêu bước lên trên, nên trông có vẻ chật chội hơn rất nhiều.

Một số người đang kiểm tra ở những võ đài còn lại, cũng đều hướng ánh mắt hiếu kỳ nhìn qua, muốn biết ở đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì, sao lại là 3 đấu 1 rồi.

“Đợi đã! Các người xem, ba người đó, có phải là người của Công nghiệp Vĩnh Phong không?” Một người tinh mắt nhận ra thân phận của ba vệ sĩ: “Vệ sĩ riêng của Lão tổng Công nghiệp Vĩnh Phong lên võ đài, 3 đánh 1? Người thanh niên đó là ai vậy nhỉ?”

“Mẹ kiếp, hình như là thật rỒi, cái người có bản lĩnh này từ đâu đến vậy chứ?”

“Người có bản lĩnh cái đít chó á, là một tên ra vẻ thôi, không biết hắn ta thổi phồng kinh nghiệm từng trải của mình thế nào, mà làm cho trung tâm định giá báo ra một cái giá lương hằng năm là 160 triệu tệ, công chúa của Công nghiệp Vĩnh Phong người ta nhìn ngứa mắt, muốn dạy cho thằng nhóc này một bài học.” Một người nắm được chút tình hình nói trong đám đông.

“460 triệu? Không thể nào đó chứ?”

“Chắc chắn không thể nào! Anh chưa nghe nói sao, người này là thổi phồng kinh nghiệm từng trải của bản thân, mọi người đều rõ, cái ngành vệ sĩ này, kinh nghiệm từng trải rất quan trọng, nếu tôi dám khoác lác, một năm định ra cái giá 200 triệu chắc cũng được đó, những cũng phải có người khác tin chứ, tôi đến để muốn xem thử, bây giờ loại người này nên làm thế nào để xuống được võ đài, một người đối đầu với ba vệ sĩ của Lão tổng Công nghiệp Vĩnh Phong, ước chừng chắc sẽ bị đánh chết đó chứ?”

“Hài hước quá rồi đó chứ, còn có người thỏi phồng kinh nghiệm từng trải của mình nữa chứ?” Lại một người khác mở miệng nói: “Loại người này là nghĩ thế nào vậy chứ, cứ cho là người ta thuê anh đi, nhưng khi phát hiện ra anh không có bản lĩnh thật sự, thì cũng phải bồi thường đến tán gia bại sản tiền vi phạm hợp đồng thôi!”

“Nói rồi, chỉ là một tên ra vẻ thôi!”

Trong đám người truyền đến những giọng nói đầy náo nhiệt, không ai cho rằng Trương Thác trên võ đài là có bản lĩnh thật sự cả, suy cho cùng thì cái giá 160 triệu này, cũng dọa người khác quá rồi, rốt cuộc thì phải mạnh đến bao nhiêu mới có thể định ra được cái giá thề này.

Ba tên vệ sĩ của Dương Hải Phong lên trên võ đài, toàn bộ đều nhìn về phía Trương Thác cười lạnh, Trương Thác ngay giây phút này đây chính là một con mồi trong mắt bọn họ.

Ngay khi ba người vừa lên võ đài thì đã có trạng thái bao vây một nửa, vây lấy Trương Thác.

Ngô Tân nhìn lên trên võ đài, khẽ lắc đầu: “Chị Hồng, có thể nhìn ra được, Trương Thác này gần như không có kinh nghiệm chiến đấu gì cả, chị nhìn anh ta kìa, vừa lên trên võ đài đã cố ý đứng ở trong một góc, trong những trận chiến, tụi em rất kiêng ky vị trí đứng thế này, chỉ có người trong lòng không tự tin mới chọn một vị trí đứng như vậy, hơn nữa còn là trong trận đấu một đấu với nhiều người nữa, một khi đã đứng ở góc cạnh, thì chứng minh rằng bản thân không còn đường lui, đừng nói là anh ta có phải đối thủ một đấu một của những vệ sĩ Vĩnh Phong này không, cho dù thực lực cá nhân của anh có vượt qua đối phương, thì loại tình huống bị bao vây tắn công này, cũng sẽ khiến anh ta rơi vào tình thế nguy hiểm.”

Ngô Tân nói xong vị trí đứng của Trương Thác, rồi lại phân tích tiếp “Ngoại trừ vị trí đứng bắt lợi, thì chị xem động tác của anh ta, hai cánh tay buông thõng tự nhiên xuôi theo hai bên người, rất khó để kịp đưa ra phản ứng ngay tức khắc, nếu như là em, nếu đã đứng ở cạnh góc rồi, thì em sẽ cố gắng hết sức để cho mình cùng lúc đối mặt với ba người, như thế có thể nhìn ra được động tác của bọn họ ngay từ đầu, rồi đoán ra được bọn họ sẽ làm gì bước tiếp theo, còn Trương Thác này, thì giống như: một con cừu non đang chờ bị thịt vậy.”

Nhận định trong lời lẽ của Ngô Tân là Trương Thác này.

đã thua chắc rồi, cái gọi là định giá 160 triệu của anh ta, chẳng qua cũng chỉ là một trò cười mà thôi.

Chương 299:

Lâm Ngữ Lam đứng dưới võ đài, gương mặt đầy lo lắng nhìn về phía Trương Thác trên võ đài: “Ông xã, hay là chúng ta không đánh nữa nhé?”

“Không đánh? Cô nói không đánh thì là không đánh à?”

Lời nói của Lâm Ngữ Lam vừa thốt ra, Trương Thác còn chưa trả lời, thì giọng nói của Dương Viên đã truyền đến.

“Chúng tôi đánh hay không, không liên quan gì đến cô cả!”

Lâm Ngữ Lam xoay lại nhìn Dương Viên, đáp trả lại cô ta.

“Ha ha.” Dương Viên cười lạnh hai tiếng: “Đã lên võ đài rồi, thì phải đánh, đây là quy tắc!”

“Không sao, bà xã.” Trương Thác trên võ đài lên tiếng an ủi: “Nếu các người đã muốn thử, vậy thì thử là được rồi.”

Trương Thác từ trước đến giờ không phải là một người biết nói chuyện, sự dịu dàng mà anh thể hiện chỉ thể hiện trước mặt bạn bè của mình thôi, còn đối diện với những người ngay cả bạn cũng không được tính, thì Trương Thác dĩ nhiên sẽ không nề mặt bọn họ.

Một mực nhẫn nhịn, từ trước đến giờ không phải là tính cách của Trương Thác.

Dương Hải Phong đứng bên dưới võ đài nháy mắt với ba tên vệ sĩ, tỏ ý rằng bọn họ đừng kéo dài thời gian nữa, nếu tên họ Trương này thật sự muốn nuốt lời, không muốn đánh nữa, thì bản thân phải đi tìm ở đâu cơ hội ngàn năm có một này, có thể quang minh chính đại dạy dỗ anh chứ?

Ba tên vệ sĩ cùng đồng thời di chuyển, trong chớp mắt khi bọn họ chuyển động cơ thể có một luồng sát khí mạnh mẽ lan ra về phía Trương Thác, đây là khí thế mà hằng năm bọn họ phải liếm máu trên mũi dao mới có thể hình thành được, nếu như đổi thành một người bình thường, thì chỉ cần là loại khí thế của ba người này thôi, cũng đã khiến cho người ta không dám động đậy rồi.

Nhưng Trương Thác sẽ không như vậy, đối mặt với ba tên vệ sĩ lao về phía mình, ngay cả động đây anh cũng không động, mà vẫn bình tĩnh đứng ngay ở đó.

Võ đài 5 mét, đối với cao thủ mà nói, gần như là họ có thể lao tới trước mặt đối thủ ngay lập tức, và đưa ra đòn tấn công có hiệu quả.

Ngô Tân dưới võ đài nhìn động tác của ba tên vệ sĩ Vĩnh Phong, rồi lại nhìn phản ứng của Trương Thác, lắc đầu: “Anh ta thua chắc rồi, tình huống này, ra tay trước chiếm lợi thế mới là sự lựa chọn chính xác nhất, anh ta đứng ở đó, thế nào. cũng thất bại, anh ta… cái gì!”

Lời của Ngô Tân vẫn chưa nói xong, thì liền trừng to đôi mắt, tỏ ra vẻ không dám tin nhìn lên võ đài.

Vừa rồi cô tận mắt nhìn thấy được, ba vệ sĩ của Vĩnh Phong đã phân ra tắn công Trương Thác ở ba góc khác nhau, tình huống này đổi lại là Ngô Tân đi lên trên đó, cũng chỉ có thể chịu đựng mà đỡ lấy đòn tần công của một người, đối mặt với quyền cước của hai người còn lại, cũng chỉ có thể lựa chọn gắng gượng chống đỡ mà thôi.

Nhưng bây giờ thì sao chứ!

Cô thậm chí không thấy rõ, Trương Thác sao có thể làm được!

Ba tên vệ sĩ vốn dĩ lao đến Trương Thác trong nháy mắt tất cả đều lùi về sau mấy bước, nụ cười lạnh trên mặt mỗi người đều trở thành sửng sốt.

“Bát cực…” Ngô Tân lắm bẩm trong miệng.

“Bát cực? Đó là cái gì?” Chị Hồng nghe được tiếng lắm bẩm của Ngô Tân, tỏ ra nghi hoặc.

“Văn có thái cực bình thiên hạ, võ có bát cực định càn khôn, bát cực quyền là một loại quyền pháp dùng để đả thương người khác trong thực chiến, trong toàn bộ kỹ thuật quyền pháp điều cần chú trọng nhất chính là một thốn kình (*), chính là mới vừa nãy, lúc ra người này xuất chiêu với Trương Thác, Trương Thác dường như đã đánh ra 3 cú đắm ngay lập tức, lực của mỗi một cú đấm đều dễ dàng buộc đối phương phải lùi lạiLoại quyền pháp này này sử dụng phát ra từ gót chân, vận hành đi lên vùng thắt lưng, rồi luồn vào các đầu ngón tay, vì vậy mà lực bùng ra cực lớn, cực kỳ dồi dào kỹ năng quyền pháp đặc sắc.

(*) cách vận dụng lực dùng trong bát cực quyền “Rất mạnh sao?” Chị Hồng vẫn không hiểu.

“Mạnh!” Ngô Tân không cần phải suy nghĩ mà gật đầu: “Bát cực quyền, theo đuổi sự khốc liệt mạnh mẽ, người luyện loại quyền pháp này, đều cực kỳ hà khắc với bản thân, không ngờ, Trương Thác này vậy mà lại biết loại quyền pháp này, vừa rồi khi mới lộ mặt thì tất cả ba tên vệ sĩ của Vĩnh Phong đều phải chịu nội thương.

Chương 300:

Trên võ đài, ba tên vệ sĩ của Vĩnh Phong, đối mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm trọng, va chạm với cao thủ, thì bọn họ chỉ cần lộ mặt ra một xíu là có thể nhận ra được thực lực đối phương.

Lúc nãy, ba người đã có thể nhận ra được một ít, người thanh niên trước mặt này, cũng không phải dễ đối phó giống như trong tưởng tượng, cơ thể của đối phương cứng chắc giống như sắt thép vậy.

Ngược lại thì Trương Thác vẫn đứng yên trong góc y như cũ, sắc mặt bình tĩnh không hề có chút gợn sóng nào.

Trong ba tên vệ sĩ, có một tên ra hiệu, hai tên còn lại gật đầu, chia nhau ra tấn công Trương Thác từ 3 phía khác nhau.

Đợi đến lúc ba người lao đến trước mặt Trương Thác, thì thấy Trương Thác bước một chân ra, dồn lực vào hai vai rồi đụng vào bọn họ, giây tiếp theo đó, ba tên vệ sĩ đều bay hết ra ngoài, ngã xuống đất!

“Xùy!

Cảnh này khiến cho những người xem trận đấu đều không khỏi hít vào một hơi thật lạnh.

Những người ngoài ngành xem náo nhiệt, những người trong ngành xem chuyên môn, người xem không hiểu thì giống như là đang xem phim vậy, biết được ai chiếm được ưu thế là xong rồi.

Còn người có thể xem hiểu được, thì cách nghĩ lại không đơn thuần như vậy.

Vừa rồi Trương Thác trông thì giống như chỉ dùng bờ vai để đụng vào họ một chút, nhưng thực tế bên trong, còn bao hàm rất nhiều thứ, đầu tiên là tốc độ của anh, đối đầu với ba cao thủ, còn có thể ra đòn sau đánh trả đối phương, thứ hai là sức mạnh của anh ấy, áp dụng thốn kình nhưng lại có thể đụng cho ba tên thanh niên lực lưỡng cường tráng bay ra ngoài, cuối cùng là kỹ xảo, trông thì chỉ giống như một cú va chạm thôi, nhưng đầu gối và khớp khuỷu tay của anh ngay lúc đó đều có thể gây ra thương tích cho người khác.

Còn về Dương Hải Phong tràn đầy tự tin với trận võ đài lần này, sau khi nhìn thấy cảnh này, liền không thể bình tĩnh được, anh ta chửi lớn lên trên võ đài: “Mẹ kiếp! Đánh nó đi, lão tử nuôi các người để làm ăn kiểu gì vậy, nếu như hôm nay nó không chết, thì đm (*) các người cũng đừng ở lại Vĩnh Phong nữa!”

(‘) chửi tục Ba tên vệ sĩ bò dậy từ trên đất, trên gương mặt đều vô cùng cứng ngắt.

Bọn họ hiểu rằng, người mà mình đối đầu lần này là một cao thủ, dựa trên thực lực cá nhân cũng đã là cao thủ vượt xa bản thân mình rồi!

Sắc mặt của Lâm Ngữ Lam dưới võ đài có phần khá kích động, cô thật không thể ngờ được , Trương Thác vậy mà lại lợi hại như vậy, tuy là cô chỉ xem náo nhiệt, nhưng cô có thể nhận ra được, bây giờ ai là người chiếm ưu thế, là đủ rồi!

Mễ Lan đứng bên cạnh, trầm mặc không nói lời nào.

Người khác thấy Trương Thác lợi hại, còn cô thì lại đang nghĩ, người này, mây năm nay rốt cuộc là đã trải qua những chuyện gì, mới lớn lên thành bộ dạng này.

Sự lớn mạnh của một người, có mối quan hệ không thẻ tách rời được với nỗ lực của anh áy, Trương Thác lúc đó chỉ mới 14 tuổi, một mình rời khỏi gia đình, trong thời gian ngắn ngủi 10 năm, đã xảy ra những chuyện gì đối với anh ấy, anh ấy đã chịu bao nhiêu nỗi cực khổ?

Ba tên vệ sĩ ổn định lại dáng người trên võ đài, chuẩn bị ra tay lần nữa.

Nhưng lần này, Trương Thác không cho bọn họ cơ hội ra tay trước nữa, Trương Thác bước một chân ra, siết chặt eo, nhắm vào một người trước mặt rồi tung ra một cú đấm.

Đối mặt với cú đấm này của Trương Thác, tên vệ sĩ đó ngay cả cơ hội phản ứng của không có, bị Trương Thác đánh một đấm vào phần bụng, một cơn đau dữ dội từ bụng ập đến, làm cho tên vệ sĩ cong người lại theo tiềm thức, cả gương mặt của hắn ta trở nên đỏ tía vì cơn đau đớn ở bụng, cơn đau này khiến cho hắn ta co giật toàn thân.

Đối với người khác mà nói, thì ba tên vệ sĩ này, là cao thủ trong cao thủ.

Nhưng đối với Trương Thác mà nói, thì ba người này cũng chẳng có gì khác biệt so với người bình thường, ví dụ như nói rằng cũng đều là giải quyết bằng một cú đấm thôi, và cũng đều là không cách nào tạo ra được bất kỳ thương tích tổn hại nào cho bản thân mình, nhưng nếu tìm ra được một sự khác biệt, thì đó chính là cú đấm mà bản thân đánh lên người những vệ sĩ này, có hơi nặng hơn một chút mà thôi.

Thấy đồng đội của mình bị đối phương giải quyết bằng một cú đấm như thé, hai tên vệ sĩ còn lại không thể chịu đựng được, hai người bọn họ cùng hét lên một tiếng gào thét, rồi lại lần nữa tắn công Trương Thác.

Chương 301:

Trương Thác cùng lúc tung ra hai cú đấm, mang theo một âm thanh ngắm ngầm bùng nổ, hai tên vệ sĩ này theo âm thanh đó mà bay ngược ra ngoài, té nhào xuống võ đài.

Ba tên vệ sĩ cáp cao hàng đầu của Vĩnh Phong. trong thời gian mấy giây ngắn ngủi, tất cả đều bị đánh bại!

Cảnh tượng như vậy, khiến cho bên trong cả phòng kiểm tra, im như tờ không chút tiếng động.

Người có thể ở lại trong phòng kiểm tra, ít nhiều gì cũng có tầm hiểu biết nhất định đối với ngành nghề này.

Ở Hàng Châu, ba tên vệ sĩ này của Công nghiệp Vĩnh Phong, chính là nhân tài kiệt xuất của ngành này, kinh nghiệm cá nhân của bọn họ, vẫn luôn được lấy ra chiêm ngưỡng cung kính, thực lực của bọn họ, cũng là mục tiêu mà rất nhiều người đang theo đui.

Nhưng bây giờ, chính ba người này, lại bị một thanh niên trẻ tuổi không ai biết đến, dễ dàng đánh bại!

Đây có thể nói là, đã hoàn toàn làm mới lại nhận thức của bọn họ!

Là một doanh nghiệp đứng nhất nhì Hàng Châu, vệ sĩ của Lão tổng Công nghiệp Vĩnh Phong, phải lớn mạnh biết chừng nào?

Mọi người đã từng suy đoán rằng, cho dù là đặt họ lên tầm thế giới, thì loại người này cũng khá là lợi hại, nhưng bây giờ thì sao chứ? Bọn họ đã hiểu được, tầm mắt của mình, thật sự quá hẹp rồi!

Hai người Ngô Tân và chị Hồng nhìn lên trên võ đài, nói không nên lời.

Chính lúc vừa rồi, Ngô Tân còn cho rằng, Trương Thác sẽ thua chắc, hơn nữa còn sẽ thua một cách vô cùng khó coi, nhưng không thể ngờ được rằng, anh ta có thể lấy ưu thế mang tính áp đảo này để giải quyết đối phương!

Chẳng lẽ nào những thứ mà anh ta viết trong kinh nghiệm cá nhân, đều là thật?

Nếu như là sự thật, vậy thì rốt cuộc anh ta là ai?

Đã từng tham gia cuộc chiến lính đánh thuê Miango, hành động giải cứu quân Việt nam, doanh trại huấn luyện quỷ Tô Cách! Một người như thế này, chính là cỗ máy giết người đi hành tẫu trên thế gian, nếu như anh ta bằng lòng thì có thể trở thành một binh khí hình nhân bất cứ lúc nào!

Trương Thác dễ dàng đánh bại ba tên vệ sĩ, trên gương mặt cũng không có biểu cảm đắc ý, nếu như đổi lại là máy năm trước, những người này ngay cả tư cách gặp anh cũng không có, huống hồ gì là động thủ với anh.

Tên Vương Luân trước đó, đứng ở bên cạnh thậm chí cũng không dám mở miệng nói tiếng nào, khi sự chú ý của mọi người đều hướng lên trên võ đài, thì anh ta rời khỏi đầy chán chường.

Hai anh em Dương Hải Phong và Dương Viên cực kỳ lúng túng, Dương Hải Phong vô cùng không cam tâm, anh ta vốn dĩ còn nghĩ rằng, hôm nay phải bắt thằng nhóc này trả giá, kết quả cuối cùng lại là đối phương hoàn toàn không hề bị tổn hại một tí nào, cảm giác này khiến cho trong lòng Dương Hải Phong hết sức khó chịu.

Còn về Dương Viên, sắc mặt của cô ta ngược lại vô cùng khó coi, nói cho cùng thì chuyện ngày hôm nay đều là do chính mình khiêu khích ra, nhưng hiện tại lại thành ra thế này, bản thân đã thua hoàn toàn từ đầu đến cuối, hết sức mắt mặt, không cần nghĩ cũng biết chuyện này nhất định sẽ truyền ra ngoài, tự bản thân mình lại khiến cho mình bị người khác chế nhạo, đó là chuyện đều đã được định sẵn, đối với một người cực kỳ sĩ diện mà nói, thì đây là chuyện không cách nào. chấp nhận được.

Trương Thác từ trên võ đài bước xuống, cầm lấy chiếc khăn lông màu trắng, lau tay, nói với Dương Viên: “Dương tiểu thư, nêu như cô đã không để cho tôi xuống được võ đài, thì tôi chỉ có thể đánh hết người của các người xong, rồi mới đi được, nếu như cô vẫn còn muốn kiểm chứng nữa, thì tôi hoan nghênh bất cứ lúc nào!”

Sắc mặt của Dương Viên trở nên tái nhọt, lời nói của Trương Thác giống như một cái gai đâm vào trái tim cô ta vậy, vừa rồi chính bân cô ta còn luôn mồm luôn miệng nói nhất định phải đánh, không đánh cũng không thể xuống võ đài được, kết quả sao nào, đến cuối cùng bản thân lại thua đến mức thảm hại như vậy, hơn nữa loại cảnh tượng đó có thể gọi là hoàn toàn áp chế được người khác có một bàn thắng đẹp, kết quả như thế, khiến cho Dương Viên rất khó xử không biết phải làm thế nào.

Nhìn những người xung quanh đang chỉ chỉ trỏ trỏ mình, người sĩ diện như Dương Viên cảm thấy mình không thể tiếp tục ở lại đây thêm một giây nào nữa.

“Tránh ra! Tránh ra hết đi!” Dương Viên đẩy người bên cạnh ra, nổi giận đùng đùng xông ra khỏi phòng kiểm tra.

Sắc mặt của Dương Hải Phong cũng tái nhọt giống như vậy, sau khi anh ta lao. đến ba tên vệ sĩ nói ra câu không cần phải trở về Vĩnh Phong nữa, thì bước nhanh ra khỏi nơi này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play