Chương 2824

Nhất Lâm này có mấy tổng giám đốc Lâm? Chỉ có một!

Cậu Trương, là người đàn ông trước mặt này, vậy tổng giám đốc Lâm đó chẳng phải chính là…

Ánh mắt của Nghiêm Thừa Lượng đặt lên người Lâm Ngữ Lam.

Gương mặt của cô lạnh như băng, liếc nhìn bảng tên treo trước ngực Nghiêm Thừa Lượng, sau đó duỗi tay, dùng sức kéo một cái, biển tên đó rớt khỏi người anh ta.

“Cho dù anh có kinh nghiệm kiêu ngạo gì đó, thì đối với Nhất Lâm chúng tôi mà nói cũng không quan trọng, đúng không” Lâm Ngữ Lam mỉm cười, sau đó giơ tay, ấn vào nút của tầng cao nhất trong thang máy, đó chính là tầng thuộc về tổng giám đốc Nhất Lâm.

Toàn bộ những quản lý cấp cao mới tới này đều vô thức nín thở, bọn họ hoàn toàn không ngờ cô gái trẻ tuổi và xinh đẹp này, lại là bà chủ của toàn bộ Nhất Lâm, tuy bọn họ cũng đã từng nghe nói tổng giám đốc Lâm của Nhất Lâm là một cô gái trẻ và xinh đẹp.

Nghiêm Thừa Lượng trừng to đôi mắt, nhìn cánh cửa thang máy từ từ khép lại, khi cửa thang hoàn toàn đóng lại hẳn, vào một khắc nó đi lên tầng hai, anh ta liên tục lùi về sau, ngã sõng soài trên mặt đất.

Bây giờ cả nước có quá nhiều tinh anh và nhân tài muốn tiến vào Nhất Lâm, Nghiêm Thừa Lượng có thể tiến vào Nhất Lâm cũng không phải giống như anh ta nói, là được Nhất Lâm mời mọc với tấm lòng chân thành, mà ngược lại, là anh ta hết lần này đến lần khác gửi sơ yếu lý lịch, hết lần này đến lần khác đi tìm giám khảo phỏng vấn, hết lân này đến lần khác thể hiện bản thân, mới được giám khảo phỏng vấn chấp nhận, có được cơ hội giữ chức ở Nhất Lâm. Đối với anh ta mà nói, đây là cơ hội tốt nhất cả đời này, nhưng hiện giờ tất cả đều mất rồi, bởi vì người mà anh ta đắc tội là chính là quản lý cao nhất của Nhất Lâm.

Trong thang máy, những quản lý cấp cao lạ mặt đó không lên tiếng, cũng không dám thở mạnh một cái nào.

Lâm Ngữ Lam nhìn số tầng không ngừng tăng lên trong thang máy, rồi nói với Trương Thác: “Ông xã, anh nói xem, tại sao vẫn luôn có vài người trẻ tuổi mang cảm giác ưu việt chẳng hiểu ở đâu ra như vậy nhỉ? Nếu bọn họ ưu tú, thì cứ ở lại thành phố lớn, đừng tới Châu Xuyên là được mà, Nhất Lâm chúng ta là một ngôi miếu nhỏ, không thể giữ được Phật lớn gì đó.

“Ai mà biết được” Trương Thác nhún vai: “Không hiểu được, cũng chẳng có thời gian đi hiểu, còn đụng nữa thì cứ đuổi là được”

Cuộc đối thoại này của hai người cũng chỉ đơn giản là nhắc nhở những người còn lại ở trong thang máy, bởi vì hai người vừa mới đã nhìn ra được, khi Nghiêm Thừa Lượng nói đến sự đối lập giữa thành phố Hải và Châu Xuyên, trên gương mặt của bọn họ, cũng ít nhiều có hơi hãnh diện, cảm xúc như vậy, nếu mang vào trong công việc, sẽ ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng.

“Ting”

Cửa thang máy lại truyền tới tiếng vang, sau khi mấy quản lý cấp cao nói một câu: “Tổng giám đốc Lâm, tôi đi trước đây”, rồi rời khỏi thang máy.

Khi thang máy đi lên tầng cao nhất, thư ký Lý đã ở nơi đó chờ đợi, trong tay của cô ta cầm một cặp văn kiện tinh xảo.

“Thế nào rồi?” Lâm Ngữ Lam đi ra khỏi thang máy: “Đổng Thư Tuyền tới rồi sao?”

Thư ký Lý trả lời với sắc mặt có hơi khó coi: “Đổng Thư Tuyền đã dẫn người đi vào phòng họp, hơn nữa không chỉ có bọn họ, tổng giám đốc Lâm, tôi đã thu thập tin tức, hôm nay có rất nhiều người phụ trách xí nghiệp tới đây”

“Có thể nghĩ ra được” Lâm Ngữ Lam mỉm cười: “Những người như bọn họ mang lợi nhuận của công ty ra để lót đường cho mình, xí nghiệp đối phương có lợi, mà bọn họ cũng có lợi, chỉ có Nhất Lâm là làm không công, bây giờ tôi quyết định đuổi tất cả mọi người, những xí nghiệp nhỏ đã ăn quen lợi ích đó hiển nhiên không muốn chấp nhận chuyện như vậy xảy ra, trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào thì tôi biết rất rõ”

“Tổng giám đốc Lâm, tuy những xí nghiệp này không lớn, nhưng cộng lại với nhau, số lượng lại rất nhiều” Thư ký Lý mang vẻ mặt lo lắng: “Nếu bọn họ liên hợp lại, sẽ có ảnh hưởng và tác động rất lớn đối với chúng ta”

Lâm Ngữ Lam đột nhiên hỏi thư ký Lý: “Lý Hương, cô có biết tại sao Nhất Lâm có thể đứng ở tâm cao ngày hôm nay không?

Thư ký Lý hơi sững sờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play