Chương 2796

Trương Thác nhìn lên trên, sắc mặt lập tức trở nên mừng rỡ như điên. Những người này chính là đám người Huyền Thiên Lân! Mà trong đám người phía sau Huyền Thiên Lân còn có cả Đường Nạp Đức và Lý Dung Tài.

“Huyền Thiên Lân tiền bối!” Trương Thác hét lớn một tiếng.

Huyền Thiên Lân vốn dĩ đang nhìn Cuồng Si, nhưng bởi vì sự xuất hiện của giọng nói này mà xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía giọng nói truyền tới, ngay khi nhìn thấy Trương Thác, trên gương mặt của ông ta cũng lộ ra vẻ vui mừng.

“Sao cậu lại ở đây?” Huyền Thiên Lân mở miệng nói với anh, trong giọng nói mang theo một loại yêu chiều tới từ một trưởng bối đối với hậu bối.

Khi đám người Kiếm Thanh Quân nhìn thấy một cường giả như vậy, lại dùng giọng điệu như thế nói chuyện với Trương Thác, sắc mặt đều trở nên vô cùng khó coi.

“Có một vài tình huống xảy ra, nên bất đắc dĩ phải tới nơi này, mọi người là đang… Trương Thác nhìn Lý Dung Tài và Đường Nạp Đức.

“Bị Lam Vân Dương hại một trận” Đường Nạp Đức đáp: “Cậu là đang… lại đánh nhau với người ta đấy à?”

Trương Thác nhún vai.

Đường Nạp Đức khẽ cười một tiếng: “Con người này của cậu đi đến nơi nào cũng có thể gây ra một vài chuyện, nhưng hiện giờ trong thiên hạ này không có người nào có thể động vào cậu”

Huyền Thiên Lân liếc mắt nhìn xuống dưới, ánh mắt quét qua người đám người Kiếm Thanh Quân.

Trong một giây đám người Kiếm Thanh Quân bị ánh mắt của ông ta liếc qua, tất cả đều có một loại cảm giác sau lưng phát lạnh.

“Tiền bối!” Võ Vương cũ mở miệng, ở trước mặt đám cường giả này, ông ta rất thông minh, không tiếp tục ra vẻ ta đây nữa: “Mâu thuẫn giữa chúng tôi và Trương Ức Thùy này, vẫn mong tiền bối đừng nhúng tay và “Hửm?” Huyền Thiên Lân đột nhiên nở nụ cười, ông ta cũng không bất ngờ về việc Trương Thác dùng loại tên giả như Trương Ức Thùy này. Ngày trước, khi Huyền Thiên Lân lang bạt ở đại lục, cũng đã dùng tên giả, ông ta hỏi: “Dựa vào cái gì?”

“Tiền bối, Trương Ức Thùy đã giết chết hậu bối của tôi, đồ sát vô số cao thủ trong thành chính, cách làm của cậu ta đã vượt quá quy tắc” Võ Vương cũ đáp, ông ta định nói đạo lý.

“Vậy thì đã làm sao?” Huyền Thiên Lân mang vẻ mặt nghi ngờ: “Nếu cậu ta muốn giết các người, thì các người cứ ngoan ngoãn duỗi cái cổ ra, để cậu ta chém là được, cậu ta chém thoải mái rồi, thì có thể sẽ không giết các người nữa”

Đám người Võ Vương cũ mang vẻ mặt khó coi.

Thiên Nhã Trúc của khu Lục Lâm chủ động nói: “Tiền bối, ông như vậy khó tránh khỏi có hơi không lý lẽ”

“Tôi chính là người không có lý lẽ đấy, nếu các người muốn nói với tôi, cũng được thôi, đánh bại tôi đi đã” Huyền Thiên Lân mỉm cười một cách ung dung.

Huyền Thiên Lân từ đầu đến cuối, cũng không cố hết sức thể hiện bất cứ áp lực nào ra ngoài, nhưng áp lực mà ông ta mang đến cho mọi người, đều là áp lực tới từ mặt tinh thần.

Muốn nói lý lẽ thì đánh bại tôi đi đã, đây chính là lý lẽ của Huyền Thiên Lân.

Nếu bất cứ chuyện gì cũng nói lý lẽ, vậy cần gì phải đứng ở đỉnh cao của thế giới này! Cần gì khiến những người khác phủ phục trước mình!

“Mẹ kiếp! Lão đại, đây là ông nội từ đâu tới vậy?” Bạch Trình tới bên cạnh Trương Thác, nhìn bóng người màu đen trên bầu trời, trong mắt toàn là sao sáng, lúc này, Huyền Thiên Lân đã trở thành thần tượng trong lòng anh ta.

Trương Thác đảo trắng mắt, không thèm để ý đến Bạch Trình.

Thái độ của Huyền Thiên Lân khiến cho sắc mặt của đám người Kiếm Thanh Quân, đều rất khó coi.

Lý Dung Tài ở giữa không trung, cười ha ha: “Huyền Thiên Lân tiền bối, những người này không cần ông phải ra tay, cứ để tôi đi”

Ông ta nói xong, đột nhiên xuất hiện trước mặt tôn chủ Thiên Nhã Trúc, chỉ thấy ông ta duỗi một ngón tay, cả người của tôn chủ Thiên Nhã Trúc đã bay ngược ra sau, miệng phun máu tươi, không hề có sức đánh trả

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play