*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Cái mà tôi hỏi hai người các người là cái gì, mà hai người các người lại trả lời tôi cái gì vậy.

” Giọng nói của Trương Thác rất nhạt nhẽo, cũng không mở miệng nói những lời đầy tục tĩu như thế giống người khác, nhưng sức đe dọa mà anh mang lại, không phải điều mà người bình thường có thể chịu đựng được.

Có những người, chứng tỏ là họ có lương thiện thế nào đi chăng nữa, có điềm đạm hòa nhã thế nào đi chăng nữa, nhưng bản tính của họ vẫn sẽ không thay đổi, nếu như có người nói họ đã thay đổi rồi, vậy thì chỉ có thể nói là, họ đã học được cách khống chế tính khí của bản thân mình.

Vương giả của thế giới ngầm, uy nghiêm của đại nhân Satan, thì có bao nhiêu người dám đi khiêu chiến chứ!

Trương Thác biểu hiện ra mặt dễ tính, đó đều là vì trước mặt những người quen thuộc, trước mặt những người thân thiện, những kẻ địch của đại nhân Satan đó, đánh giá đối với anh, chỉ có hai chữ.

Ác quỷ!
Đây cũng chính là, nguồn gốc của cái tên Satan!
Hai tên thanh niên đối mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt của đối phương, có thể nhìn ra được sự sợ hãi đó.

“Hỏi lại một lần cuối cùng, cái tay nào đập điện thoại, ai nói trước, thì người đó đi.

” Giọng nói của Trương Thác lại lần nữa vang lên, làm cho không khí ngập tràn sự ớn lạnh.

““Là…là.

.

là tay trái.

” Một tên thanh niên bên cạnh Tiểu Phong, run cầm cập nói.

Trương Thác cũng không lên tiếng, một người đứng bên cạnh Trương Thác, trực tiếp nắm lấy cánh tay của Tiểu Phong, dùng sức vặn mạnh.

“ÁPP”
Cánh tay của Tiểu Phong bị một lực cực mạnh không cách nào kháng cự được xoay tròn một vòng, có thể nhìn thấy được, cả cánh tay của Tiểu Phong, bị vặn thành hình dạng giống như cái bánh quai chèo, cả gương mặt của Tiểu Phong, méo mó cùng lúc phát ra tiếng kêu là đau đớn thảm thiết.

Cảnh này, khiến cho mặt của hai tên bạn Tiểu Phong sợ tái mét.

Người bên cạnh Trương Thác thả tay của Tiểu Phong ra, bước chân của Tiểu Phong liên tục lùi về sau, rồi ngã nhào ra ghế sofa, sắc mặt trắng bệch, trán toát ra mồ hôi ngắn mồ hôi dài, miệng không ngừng há hốc mồm hít thở thật mạnh, nhưng lại không dám có một chút bắt kính nào.

“Đại ca! Hai chúng tôi thật sự vô tội, chuyện này không liên quan gì đến hai người chúng tôi cả!” Hai người bên cạnh Tiểu Phong, bây giờ như đã sắp khóc, hai người bọn họ cũng xem như đã nhận ra được, những người này tuyệt đối không thể đem ra để đùa giỡn được, lúc vừa rồi, cũng chính lúc đó, thì cánh tay của Tiểu Phong cũng trực tiếp bị bẻ gãy, đau đến nỗi không nói được, nửa đời sau này ước chừng cũng như tàn phế rồi!
“Không có liên quan?” Khóe miệng Trương Thác cong lên một nụ cười: “Hai người vừa rồi, nói chuyện cũng khá là vui đấy.




Mà những người này, còn đang lấy chuyện này ra để làm trò cười, lớn tiếng nói những thứ hạ lưu, đặt tình huống trên người của bất cứ một người đàn ông nào, cũng đều không thể nhịn nồi.

Cho dù là người đàn ông có nhu nhược hèn nhát thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không mặc kể để cho người phụ nữ của mình bị người khác ức hiếp, huống chi là một người đàn ông có bản lĩnh.

Lần này, không cần Trương Thác mở lời, có mấy người bước ra từ sau lưng Trương Thác, nắm lấy cổ áo của ba người Tiểu Phong, lôi bọn họ đi vào phía con hẻm sau quán bar.

Cái tay nào dùng để đập điện thoại, thì phế bỏ đi cái tay đó, cái miệng nào dùng để khinh thường nhục mạ người khác, vậy thì làm cho chúng nó vĩnh viễn không thể nói chuyện được nữa.

Trương Thác, từ trước đến giờ không phải là một người nhân từ.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play