Chương 2756

Trong hang động u ám đó, đám người Trương Thác đã tiến vào được nửa tiếng, nhưng vẫn chẳng nhìn thấy một điểm sáng nào như cũ. Hang động này rất quỷ dị, quỷ dị đến mức khiến đám người Trương Thác ngay cả cảm giác phương hướng cũng chẳng có, thậm chí bọn họ còn không thể phân rõ ràng hiện tại mình đang đi lên, hay là đi xuống, đã vòng qua mấy khúc cua, đi qua mấy chỗ rẽ.

Có người đổ nước xuống mặt đất, nhưng mười mét trước, dòng nước vẫn chảy về trước, mà mười mét sau thì dòng nước lại chảy về sau. Điều này chứng tỏ cứ mỗi mười mét, thế đất ở nơi này sẽ xuất hiện sự thay đổi.

“Rốt cuộc thì đây là nơi thế nào vậy?” Bạch Trình đi một đường, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.

“Lần này chúng ta có khả năng đã thật sự tìm đúng nơi rồi” Trên gương mặt của Lâm Ngữ Lam lại lộ ra vẻ hưng phấn.

“Chị dâu, đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói nhanh đi” Bạch Trình mang vẻ mặt sốt ruột: “Bây giờ lòng tò mò của tôi sắp nhảy ra ăn sạch tôi luôn rồi”

Lâm Ngữ Lam hít một hơi thật sâu, đáp: “Thực ra có những thứ, nói ra một chút cũng không sao cả, bên trong này rất có khả năng là một động phủ.”

“Động phủ?” Trương Thác nhíu mày, chỉ bởi vì hai nhãn tự động phủ này quá nhạy cảm, thường thì nơi có thể dùng động phủ để hình dung, đều không phải là thứ đơn giản gì.

“Nghe nói là vùng đất anh linh sinh ra” Lâm Ngữ Lam vừa đi, vừa mở miệng: “Cho tới nay, đều không có người nào có thể nói rõ ràng rốt cuộc anh linh từ đâu mà ra, chỉ có một cách nói, đó là Đồ Đằng đã cho anh linh sức mạnh”

Ngay khi nghe cô nói những lời này, Kiếm Bảo Đinh liếc mắt nhìn về phía Trương Thác theo bản năng. Anh ta biết, trong cơ thể của Trương Thác ẩn giấu một con quái vật lớn, con quái vật lớn này cực có khả năng có liên quan đến Đồ Đẳng, bởi vì khi thứ đó xuất hiện, hay là Kiếm Bảo Đinh của Tà Túy, đều cảm giác được một loại áp lực tới từ linh hồn! Loại áp lực đó, cho dù đối phương không ra tay, không tản ra bất cứ uy thế nào, mà chỉ một cái liếc mắt cũng đã khiến cả người anh †a run rẩy.

Động tác rất nhỏ này của anh ta, hiển nhiên không có người nào để ý đến, mọi người đều đang nhìn Lâm Ngữ Lam, đợi cô tiếp tục nói.

Lâm Ngữ Lam cũng không khiến mọi người thất vọng, mà nói ‘Đồ Đằng mang đến cho anh linh sức mạnh là một loại cách nói, nhưng vẫn còn một cách nói khác liên quan đến Đồ Đẳng, nghe nói, Đồ Đằng sinh ra trong một động phủ. Động phủ đó là do tiên gia để lại. Động phủ kia vốn hẳn là một nhà ngục, một nhà ngục giam giữ anh linh. Chỉ có điều, nhà giam đã bị đánh mở, giải thoát anh linh ra ngoài, ảnh hưởng đến toàn bộ thế giới”

“Cách nói này, có thể do thời gian truy vết thực sự quá dài lâu, nên không có người nào có thể chứng thực được, nhưng từ xưa đến nay, chưa bao giờ từng thiếu người đi tìm kiếm động phủ của tiên gia, cũng đã từng có người vào nhầm động nhủ tiên dia. nhưng lai ra ngoài. Thao nhưr người đó nói thì eon đường thông tới tiên gia, khiến người không có cách nào nhìn rõ được, thậm chí trên đường đi tới động phủ tiên gia, anh có thể đã bước ra khỏi thế giới này. Bởi vì con đường đó không có cách nào dùng lẽ thường để giải thích. Một bước cao một bước thấp, trên con đường thông đến tiên gia, anh không biết mình đã trải qua bao nhiêu lần tuần hoàn cao thấp, cũng không biết mình đã tiến hành chuyển hướng bắc nam bao lần con đường thông đến tiên gia không có ánh đèn, mà chỉ có thể dựa vào tự mình tìm kiếm”

“Cách nói này thật sự vi diệu” Vị Lai lên tiếng: “Đầu nói tận cùng của khoa học chính là thần học. Nhưng tôi cho rằng, thần học chỉ là khoa học mà chúng ta vẫn chưa nắm giữ mà thôi, nếu đã năm vững rồi thì không có cách nói thần học này nữa. Ví dụ như khí, nếu cho tôi thời gian, và cho tôi đây đủ thiết bị, thì tôi có thể hoàn toàn phân giải được thành phần năng lượng bên trong nó, và phân tích ra quỹ đạo vận hành của khí, đạt đến hiệu quả dùng máy móc cũng có thể tạo ra khí”

“Ha ha, thần học, khoa học, bản thân chỉ là một chuyện mà thôi” Trương Thác cười bảo: “Nếu không phải nhà khoa học phổ biến về bóng đèn, nhà nhà người người đều thắp đèn, vậy lần đầu tiên nhìn thấy bóng đèn, người ta có khả năng sẽ cho rằng đó là thần học. Chiếc xe mà chúng ta lái, chúng ta có thể giải thích nguyên lý của nó, nhưng nếu đặt ở thời cổ đại, sẽ chỉ khiến người cho rằng đó là một ngôi nhà có thể chạy mà thôi”

Bạch Trình bu môi: “Lão đại, vốn tôi còn rất có cảm giác kính sợ động phủ tiên nhân này, nhưng bây giờ nghe anh nói như vậy, lại chẳng cảm thấy kính sợ chút nào nữa”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play