Chương 2722

“Vậy cậu sẽ sao?” Trương Thác lại nhìn về phía một cảnh giới Phú Thần.

Người này cũng giống như người trước đó, quỳ thẳng xuống đất, bắt đầu dập đầu, trong miệng hô to không dám.

Trương Thác gật đầu, ánh mắt lại nhìn lên người Võ Vương: “Xem đi, cảnh giới Phú Thần bình thường sao có thể tùy tiện chửi bới tôi được, nhưng người của Võ Vương anh thì lại dám, tôi có thể lý giải rằng đây là do Võ Vương anh đặc biệt chỉ thị hay không? Bằng không chuyện này không có khả năng trùng hợp như vậy được. Đầu tiên thì bị người của anh bắt chẹt, rồi lại bị người của anh chửi bới. Võ Vương anh cho rằng đảo Ánh Sáng tôi và Hoành Sơn Thất Thái Bảo dễ bắt nạt sao?”

Lời nói của Trương Thác khiến sắc mặt của Võ Vương càng lúc càng khó coi, bản lĩnh ăn miếng trả miếng của Trương Ức Thùy này ngược lại rất không tệ.

Võ Vương quay đầu, liếc mắt nhìn Trương Khải Ca.

Trương Khải Ca vội vàng cúi thấp đầu, sự khoa trương vừa rồi chẳng còn thấy đâu nữa.

Bạch Trình cười lạnh một tiếng: “Nếu Võ Vương cảm thấy chúng tôi dễ bắt nạt, vậy không bằng mọi người từ từ chơi một chút, được không?”

Giọng nói của anh ta vừa dứt, thì toàn bộ chiến linh của bảy người bọn họ đều ngưng tụ linh khí, tản ra uy áp, linh khí trong trời đất lập tức trở nên điên cuồng hẳn lên.

Người vây xem ở gần đó, đều tản ra xung quanh theo bản năng. Nơi này có thể xuất hiện một trận đại chiến bất cứ lúc nào, mà đại chiến của cấp bậc Chí Tôn, chỉ riêng dư uy đã có thể lấy mạng Phú Thần kỳ rồi!

Uy lực được ngưng tụ từ bảy chiến linh, đủ để khiến người run rẩy, cho dù là Kiếm Bảo Đinh, cũng không có khả năng coi thường uy thế mạnh mẽ như vậy.

Cuồng phong đột nhiên nổi lên, bộ trường bào màu đen mà Võ Vương mặc bị thổi bay phấp phới. Anh linh phía sau anh †a cũng cảm giác được áp lực tới từ thế giới bên ngoài, đôi đao trong tay thoáng tản ra tia sáng nhàn nhạt.

Giữa hai bên, từ giằng co vừa rồi, đã biến thành giương cung bạt kiếm, có thể ra tay bất cứ lúc nào.

Võ Vương dần dần điều chỉnh tâm trạng của mình, trên gương mặt không lộ ra ý khiếp sợ: “Hoành Sơn Thất Thái Bảo thật sự không hề kiêng dè một chút nào ở thành chính này, sớm đã nghe đồn đại danh của bảy vị, muốn đánh thì Võ Vương tôi xin tiếp, nhưng không phải ở đây. Khi hội đàm, tôi sẽ từ từ xin lĩnh giáo cao chiêu của bảy vị, bây giờ đánh, thì người chịu khổ cũng chỉ có dân chúng bình thường mà thôi”

Anh linh biến mất ngay sau khi anh ta nói xong, sau đó anh †a xoay người lại, quát Trương Khải Ca: “Cậu trở về trước đi”

Trương Khải Ca quỳ ở nơi đó như được đại xá, hốt hoảng chạy đi.

Võ Vương vung tay về phía đám người Bạch Trình: “Mấy vị, gặp lại ở buổi hội đàm, mong rằng đến khi đó, các người sẽ không khiến tôi thất vọng!”

Anh ta nói xong, cũng nghiêng người dáng.

Bầu không khí vốn đang giương cung bạt kiếm lại lập tức bình yên trở lại, khiến một vài người muốn xem náo nhiệt cực kỳ thất vọng.

biến mất bóng Trên gương mặt của Bạch Trình cũng hiện ra vẻ thất vọng, rõ ràng anh ta không ngờ tên Võ Vương này nói đi là đi, hoàn toàn không để ý đến thể diện chút nào, từ đó có thể tưởng tượng ra được chuyện xảy ra đêm nay, và hành động của Võ Vương chắc chắn sẽ bị người lên án.

“Người này, ngược lại biết co biết duỗi đấy” Nguyệt Thần nhìn bóng người rời đi của Võ Vương, sắc mặt có hơi khó coi.

Locke gật đầu: “Lão đại ở trước mặt nhiều người như vậy cưỡng hôn chị dâu, mà Võ Vương này là chồng chưa cưới trên danh nghĩa, còn có thể nhịn được, nghĩ cũng biết sức chịu đựng của anh ta mạnh đến đâu”

“Loại người này không dễ đối phó đâu” Trương Thác hơi lắc đầu, từ một góc độ nào đó mà nói, thì Võ Vương còn khó giải quyết hơn cả Kiếm Bảo Đinh.

Con người Kiếm Bảo Đinh này cực kỳ tự tin và mạnh mẽ, cả người từ trên xuống dưới đều tản ra một loại khí tức cực hạn chỉ mình ta vô địch, gặp phải chuyện gì cũng chỉ có một chữ chiến, nhưng Võ Vương này rõ ràng không phải như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play