Chương 2842

Giọng nói vang lên bên ngoài phòng làm việc là tiếng Đông Hòa, nhưng tiếng nói rất trúc trắc, rõ ràng không phải được phát ra từ trong miệng một người Đông Hòa.

Triệu Chính Khải vừa nghe được lời này, sắc mặt thay đổi, trên gương mặt lập tức hiện ra vẻ tức giận, ông ta đi ra bên ngoài phòng làm việc, trực tiếp chửi ầm lên: “Kenneth, con mẹ nó ông có ý gì đấy: Ngoài cửa, người được Triệu Chính Khải gọi là Kenneth là một người đàn ông phương Tây có dáng người thấp bé, nhưng đừng thấy vóc dáng của người này thấp bé, người dám trực tiếp ở bên ngoài phòng làm việc chất vấn Triệu Chính Khải, chắc chắn là có bản lĩnh nhất định. Người này chính là thế lực đỉnh cấp trong chính phủ ở nước Tự Do hiện tại, lãnh đạo cao nhất ở khu mười ba, cũng là cao thủ đỉnh cấp.

Kenneth lên tiếng: “Triệu Chính Khải, giao tình giữa tôi và ông cũng được tính là sâu, nhưng bây giờ kêu ông giúp tôi cứu người ra ngoài, mà Cửu Cục các ông cũng không chịu, cách làm này của ông, có phải quá không coi Kenneth tôi là bạn bè rồi hay không?”

“Ông đây nói không phải là cái đó!” Triệu Chính Khải tức phồng mang trợn mắt: “Con mẹ nó, một người nước Tự Do, lại đặc biệt dùng tiếng Đông Hòa để nói chuyện với tôi là có ý gì?

Cảm thấy tôi nghe không hiểu tiếng của nước Tự Do các người hay sao? Nói cho ông biết nhá, làm lãnh đạo có yêu cầu trình độ văn hóa cả đấy!”

Những lời nói này của ông ta trực tiếp khiến cho Kenneth sững sờ, ông ta thực sự bị mạch suy nghĩ của Triệu Chính Khải làm cho hoảng hốt.

Sau khi sửng sốt vài giây, Kenneth mới dùng tiếng nước Tự Do để nói chuyện: “Xin lỗi, bạn Triệu của tôi ơi, là do tôi quá nôn nóng rồi”

“Nói tiếng Đông Hòa cho ông!” Triệu Chính Khải lại quát một tiếng.

“Tiếng gì cũng không quan trọng” Kenneth mở miệng: “Bây giờ tôi chỉ muốn nhờ ông giúp tôi một chuyện, có một người đối với tôi mà nói rất quan trọng, bị rớt xuống dưới, nghe những người khác ở Đông Hòa các ông nói, đó là một nhà giam, chỉ có Cửu Cục các người mới có thể cứu người lên được thôi”

“Không có khả năng” Triệu Chính Khải lắc đầu: “Cho dù người này là ông trời tới, thì chúng tôi cũng không cứu được.”

Triệu Chính Khải nói không cứu cũng không phải ông ta đang giở thói gì, mà là quy tắc do Cửu Cục lập ra, không có người nào tuân thủ, bây giờ lại không có cách nào chấp nhận được hậu quả, nếu Cửu Cục lại đi hốt shit cho người ta nữa, vậy thì tiếp sau đây, lời mà Cửu Cục nói ra, đều sẽ sẽ như nói láo vậy, thậm chí tu sĩ bản địa Đông Hòa cũng sẽ nói, lẽ nào Cửu Cục chỉ biết bắt nạt người, mà đối với người ngoại quốc lại không dám nói gì hay sao?

Cho nên người này, Cửu Cục tuyệt đối không có khả năng đi cứu, đây là vấn đề thể diện của Cửu Cục.

Điểm thứ hai, hiện giờ, tầng cát phía trên nhà giam địa ngục vẫn luôn hiện lên ánh sáng rực rỡ lạ thường, ai cũng không biết tiếp sau đó ánh sáng này sẽ xảy ra sự thay đổi thế nào, cũng không biết khi nào sẽ xảy ra sự thay đổi. Một khi để người tùy tiện xông vào trong nhà giam địa ngục đó, dẫn đến một vài thay đổi không cần thiết, vậy sẽ có ảnh hưởng rất lớn.

Điều quan trọng nhất là người tiến vào trong nhà giam địa ngục chỉ có thể là Trương Thác. Đây là nhận thức của Triệu Chính Khải, nếu chỉ có Trương Thác, vậy với thân phận và tính quan trọng của anh hiện tại, những người này hoàn toàn không xứng để khiến anh đích thân đi vào nguy hiểm.

“Triệu Chính Khải, ông làm như vậy chính là không dự định nể mặt Kenneth tôi đúng không?” Sắc mặt của Kenneth lập tức trở nên khó coi.

“Tôi đã nói rồi!” Triệu Chính Khải vô cùng tự tin: “Cho dù là ông trời tới, thì tôi cũng sẽ không đi cứu người này, nếu ông không hiểu ông trời có nghĩa gì thì đi tìm người hỏi đi”

Kenneth hít một hơi thật sâu: “Triệu Chính Khải, ông phải biết rõ, bây giờ người bị giam giữ ở trong đó cũng không phải số ít, người có năng lực đi cứu lại không cứu, đây là muốn đối địch với tất cả mọi người sao?”

“Con mẹ nó, mắt của các ông để trang trí à?” Triệu Chính Khải hoàn toàn không để ý đến ý tứ uy hiếp trong lời nói của Kenneth: “Hay là lỗ tai của các ông bị úng nước, Cửu Cục chúng tôi đã đặt tuyến cảnh giới, kêu các ông không được qua đó, cũng đã cảnh cáo các ông, nhưng các ông tự mình coi thường, bây giờ lại tới tìm chúng tôi? Nói cho các ông biết, không cứu chính là không cứu, không liên quan đến tôi, mẹ nó chứt”

Ông ta nói xong, vung tay một cách mất kiên nhẫn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play